Xuân Tâm Động

Chương 1



Người của Tướng phủ tìm thấy ta khi ta vừa lo xong tang sự của dưỡng mẫu.

 

Ta quỳ trước mộ, khóc đến không thành tiếng.

 

Sau lưng vang lên tiếng thở dài của thôn dân: "Thanh Thanh lại khắc c.h.ế.t một người nữa rồi."

 

Dưỡng mẫu chưa bao giờ giấu giếm thân thế của ta, bà ấy nói ta là do bà ấy nhặt được bên bờ sông.

 

Nghe nói, ngày thứ hai sau khi nhặt ta về, dưỡng phụ lên núi săn b.ắ.n bị dã thú cắn chết.

 

Dân làng đều cho rằng ta mệnh không tốt, khuyên dưỡng mẫu mau chóng vứt bỏ ta.

 

Dưỡng mẫu nói: "Ta đã nhận Thanh Thanh làm nữ nhi, sẽ không bận tâm những lời đồn vớ vẩn đó. Ta sẽ nuôi dưỡng con bé lớn khôn thật tốt."

 

Thế nhưng cuối cùng ta vẫn khắc c.h.ế.t bà ấy.

 

Đào a di hàng xóm hỏi ta sau này có tính toán gì không, tiền trong nhà đều đã dùng hết để mua quan tài cho mẫu thân rồi.

 

Ta nói với a di: "Ta muốn vào kinh tìm Lục Yến ca ca."

 

Lục Yến không phải người trong thôn ta.

 

Cha mẹ hắn qua đời, bị bá phụ cướp đoạt gia sản, đuổi ra ngoài.

 

Mẫu thân thương xót hắn là người đọc sách, liền cho hắn mượn một căn nhà để đọc sách, còn ngày nào cũng đưa cơm cho hắn.

 

Nửa năm trước, Lục Yến vào kinh ứng thí.

 

Hắn từng nói, sau khi đỗ cao sẽ quay về tìm chúng ta.

 

Giờ đây ta cô độc một mình, chi bằng cứ vào kinh tìm hắn trước.

 

Dì Đào thở dài, dặn dò ta dọc đường cẩn thận.

 

Ta thu dọn tư trang, vừa đi đến đầu thôn thì bị xe ngựa của Tướng phủ chặn lại.

 

Họ nói, ta là thiên kim của Tướng phủ bị lưu lạc bên ngoài.

 

Ta nghĩ đằng nào cũng phải đi kinh thành, nếu họ có nhận nhầm người thì coi như tiện đường đi nhờ xe ngựa của Tướng phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đến Tướng phủ, họ không xác nhận thân phận của ta, mà trực tiếp đưa ta đến hậu viện để tắm rửa chải chuốt, sau đó dẫn ta đến trước mặt Tiết phu nhân.

 

Tiết phu nhân khí chất cao quý đoan trang, ngồi bên cạnh bà ta là một thiếu nữ kiều diễm.

 

Ánh mắt thiếu nữ nhìn ta không mấy thân thiện.

 

Tiết phu nhân bóc một quả nho, đút vào miệng thiếu nữ, trong mắt tràn đầy vẻ từ ái.

 

"Đa tạ mẫu thân." Giọng điệu của thiếu nữ mang theo vài phần làm nũng.

 

Tiết phu nhân thu hồi ý cười, quay đầu hờ hững nhìn ta: "Nghe nói dưỡng mẫu của ngươi gọi ngươi là Thanh Thanh?"

Anan

 

"Vâng, mẫu thân nói khi bà giặt đồ bên bờ sông thì nhặt được ta, liền đặt tên ta là Thanh Thanh."

 

Khóe miệng bà ta giật giật: "Ngươi thật sự mệnh cứng. Năm đó ta mang thai ngươi đi chùa thắp hương, giữa đường gặp mưa lớn, đành phải trú mưa trong một hang động, gặp một nữ tử khác cũng đang mang thai. Hai chúng ta sinh nữ nhi cùng lúc, nào ngờ nữ tử kia lại đánh tráo hai đứa bé. Tháng trước nữ tử đó bệnh nặng đến Tiết phủ tìm nữ nhi ruột của mình ta mới biết sự thật. Nàng ta nói mình chưa chồng mà đã có thai, vị hôn phu đã c.h.ế.t từ lâu, không nuôi nổi ngươi, liền vứt ngươi xuống sông."

 

Nói xong, bà ta lại nhìn thiếu nữ bên cạnh: "Ta nuôi dưỡng Uyển Như bên mình mười mấy năm, bất kể con bé là ai sinh ra, đều là nữ nhi của ta. Ngươi đã trở về rồi, vậy đổi tên thành Tiết Uyển Thanh, làm nhị tiểu thư của Tiết Gia ta."

 

Không đợi ta mở miệng, bà ta đứng dậy nắm lấy tay ta, ánh mắt mềm mại hơn vừa rồi nhiều: "Ngoài ra ta còn lo liệu cho ngươi một mối hôn sự tốt đẹp, tháng sau ngươi sẽ gả vào Quốc công phủ, làm thê tử của Thế tử gia."

 

Ta giằng tay ra, đột ngột lùi về sau vài bước: "Phu nhân, người đã nhầm rồi. Ta đã có hôn ước..."

 

Tiết Uyển Như đột ngột đứng dậy: "Ngươi nói hôn ước đó là Lục Yến, sĩ tử kì thi Hội mùa xuân sao? Hắn giờ là vị hôn phu của ta, hôn ước của hai người đã bị hủy rồi."

 

"Cái gì?" Chân ta mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống, may mà có người sau lưng đỡ lấy ta.

 

Ta quay đầu nhìn lại, là Lục Yến.

 

Hắn mặc một bộ triều phục màu chàm, ngọc quan cài cao, thân hình cao ráo, đứng thẳng tắp, không còn giống thư sinh áo vải thô kệch ngày xưa một chút nào.

 

Lục Yến nhìn thấy ta, không có vẻ mừng rỡ sau bao ngày xa cách, ngược lại còn có chút lạnh nhạt.

 

Hắn chắp tay với Tiết phu nhân nói: "Phu nhân, không biết có thể cho phép ta cùng Thanh Thanh, ồ, không đúng, là Uyển Thanh nói vài lời riêng tư không?"

 

"Được."

 

Khoảnh khắc cánh cửa đóng hẳn lại, từ ánh mắt lạnh nhạt của Lục Yến, ta đã đoán được đôi ba phần.