Hắn đến kinh thành, cùng với Tiết Uyển Như, người thông thạo cầm kỳ thi họa, đã nảy sinh lưỡng tình tương duyệt.
Sau khi đỗ cao trong kỳ thi, liền đến Tướng phủ cầu thân.
Tiết phu nhân có chút khó xử, dù sao Tiết Uyển Như đã sớm định hôn với Thế tử gia của Quốc công phủ.
Thật trùng hợp, đúng lúc này sinh mẫu của Tiết Uyển Như lại tìm đến tận cửa.
Lục Yến ngay lập tức nghĩ đến, đứa bé gái bị sinh mẫu của Tiết Uyển Như vứt xuống sông, rất có thể chính là ta.
Giọng điệu hắn có chút khó xử: "Thanh Thanh, ta và Uyển Như lưỡng tình tương duyệt, ta và muội chỉ có tình huynh muội. Muội..."
Thật là một câu "tình huynh muội" hay ho.
Ngày xưa mẫu thân bảo ta đi đưa cơm cho Lục Yến. Ta sợ làm phiền hắn đọc sách, mỗi lần đều đặt hộp cơm ngoài cửa, gõ hai tiếng rồi đi.
Cho đến một ngày nọ, ta đang định gõ cửa, tay lơ lửng giữa không trung, thì cánh cửa đã mở ra.
Lục Yến mặc y phục trắng, nụ cười thanh thoát: "Thanh Thanh, ta đâu phải hổ ăn thịt người, sao muội cứ trốn ta mãi vậy?"
Sau này, hắn nắm tay ta, từng nét từng nét dạy ta viết tên của mình, dưới ánh nến lung linh, đôi mắt hắn tỏa ra ánh sáng mơ màng quyến rũ.
Giờ đây, vật đổi sao dời.
Ta không khỏi cười lạnh một tiếng, ngắt lời hắn.
"Huynh không cần nói nữa. Tuy ta đọc sách không nhiều nhưng cũng biết người thì tìm chỗ cao mà đi, nước thì chảy xuống chỗ thấp. Ta đồng ý gả cho Thế tử gia, ra khỏi cánh cửa này, huynh chính là tỷ phu của ta."
Lục Yến còn muốn nói gì đó, nhưng ta đã quay lưng đi.
Gả cho ai cũng là gả, nếu ta chống đối, thừa tướng quyền cao chức trọng có vô vàn cách để bắt ta phải đồng ý.
Chi bằng sảng khoái một chút, đôi bên đều có thể diện và hòa khí.
Chỉ là vào ngày xuất giá, thân mẫu của ta mới nói cho ta biết, vị Thế tử gia kia bệnh nặng thập tử nhất sinh, sớm muộn gì ta cũng phải thủ tiết.
Bà ta vừa đẩy ta lên kiệu hoa, vừa nói với ta: " Như được mẹ nuôi chiều chuộng từ nhỏ, không chịu nổi cảnh goá chồng. Con thì mệnh cứng, đợi khi thế tử gia qua đời, ta sẽ đón con về phủ."
Chắc hẳn mẫu thân đã dặn dò khắp Tướng phủ từ sớm, không được nhắc đến chuyện này.
Giờ đây mọi chuyện đã an bài, ta không còn đường lui nữa.
Ta lo lắng ngồi trên giường tân hôn, thầm nghĩ những chuyện phòng the mà các ma ma đã dạy ta, e rằng tối nay sẽ không cần dùng đến.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra.
Đôi ủng đen tiến lại gần, một bàn tay xương khớp rõ ràng vén tấm khăn phủ đầu của ta lên.
Chàng trai trước mắt ta sắc mặt trắng bệch, tóc đen mắt đen, dung mạo vô cùng yếu ớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thế tử hôm nay hẳn là đã mệt rồi, hãy nghỉ ngơi sớm đi."
Để tránh lúng túng, ta đứng dậy chỉnh sửa chăn đệm, nhưng tay lại bị chàng nắm lấy.
"Khụ khụ, tối nay phu nhân vất vả rồi."
Tim ta đập mạnh, lời này là có ý gì, chẳng lẽ chàng muốn chứng minh điều gì sao?
"Thế tử gia, ngày tháng còn dài, đợi đến khi thân thể Thế tử gia cường tráng, rồi hẵng thể hiện hùng phong cũng không muộn."
Khuôn mặt tuấn tú của chàng kề sát lại ta, khóe miệng nhếch lên: "Phu nhân đang nghĩ gì vậy?"
Khoảng cách đột ngột rút ngắn, ta suýt chút nữa quên cả thở.
Cố Dật Bạch cười lên thật đẹp, trong mắt chàng tràn ngập ánh nến lấp lánh, sáng như chén lưu ly.
Tim ta đập nhanh hơn, chối phắt: "Không, không có gì."
"Khụ khụ khụ..." Chàng quay đầu đi, che miệng lại, giọng khàn khàn nói: "Nghe nói phu nhân mệnh cứng, ta bị căn bệnh này hành hạ đã lâu, còn xin phu nhân tiễn ta một đoạn."
Ta chợt bừng tỉnh, chàng đang mong ta khắc c.h.ế.t chàng sao?
Nhưng ta và chàng không thù không oán, sao có thể vô cớ khiến chàng mất mạng.
Ta hít thở một hơi: "Thế tử gia, chàng sinh ra cao quý, ăn sung mặc sướng, sao lại cầu chết? Chàng có biết có rất nhiều người ở hoàn cảnh khó khăn hơn chàng, họ đang vật lộn trong bùn lầy, chỉ vì muốn được sống. Còn chàng, vốn dĩ có thể sống tiếp, lại cố chấp cầu chết."
Ánh mắt Cố Dật Bạch khẽ lay động, rồi chàng cười càng sâu hơn.
"Vậy phu nhân nghĩ, ta nên làm thế nào?"
"Nghe nói Thế tử trước đây văn võ song toàn, chỉ cần siêng năng luyện tập, cộng thêm chú ý ăn uống, nhất định sẽ hồi phục."
Ta cẩn thận đánh giá khuôn mặt tuyệt đẹp của chàng, tim đập thình thịch.
Cố Dật Bạch khẽ cười, lẩm bẩm một mình: "Luyện... tập?"
Ta ngây ngốc gật đầu, không hiểu chàng cố ý nhấn mạnh hai chữ này có ý nghĩa gì.
"Ta biết chút ít về việc trồng trọt, vừa rồi bà mối dẫn ta vào, ta thấy hậu viện có một mảnh đất lớn bỏ trống, nếu Thế tử gia không chê, ta nguyện ý tự mình canh tác, lo liệu ba bữa cho Thế tử."
"Khụ khụ khụ, được thôi, vậy đành làm phiền phu nhân rồi."
Chàng quay người ôm chăn trên giường, nằm xuống chiếc ghế trường kỷ bên cạnh, còn tiện tay tắt nến.
Anan
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, ta bắt đầu lo liệu chuyện trồng rau ở hậu viện.