Xuân Tâm Động

Chương 10



Cố Dật Bạch đoán không sai.

 

Hôm nay chân trước chàng vừa ra khỏi phủ, chân sau Lục Yến liền tìm đến tận cửa.

 

Ta không cho hắn vào cửa, phu quân vừa đi liền có nam nhân bên ngoài cầu kiến, truyền ra ngoài đối với danh tiếng của ta không tốt.

 

Cách ván cửa, ta hỏi hắn đến có việc gì?

 

Thanh âm của hắn có chút run rẩy: "Ta là đến trả bạc cho muội."

 

Ta ra hiệu bằng mắt cho Vân La, nàng ấy mở một kẽ cửa, cầm túi tiền vào, nhanh chóng đóng cửa lại.

 

"Thanh Thanh, muội thật sự chán ghét ta đến vậy sao? Ngay cả mặt cũng không muốn gặp?"

 

"Ngươi quá xem trọng bản thân rồi, sao ta có thể chán ghét một người không liên quan đến cuộc sống của ta. Ngươi mau đi đi, kẻo người ngoài lại thấy Cố phủ của ta con ruồi con muỗi nào cũng có thể đến gần."

 

Người ngoài cửa rõ ràng ngây người một chút.

 

Một lúc lâu mới mở miệng nói: "Ta đã từ quan rồi, định mang Uyển Như về quê."

 

"Đi thong thả, không tiễn."

 

Ta bước dài về phía nội viện, trái lại Vân La có chút tò mò, nàng ấy đẩy một kẽ cửa nhìn một lát, lại rón rén chạy đến sau lưng ta nói: "Lục đại nhân trông có vẻ tệ quá, không giống trạng nguyên lang phong độ hào hoa một chút nào."

 

"Đường là hắn tự chọn, bây giờ ta chỉ có hai chữ tặng hắn."

 

"Hai chữ gì?"

 

"Đáng đời."

 

Vân La ngây người, sau đó nói: "Cũng may ta đã làm nha hoàn hồi môn của tiểu thư, nếu không cũng bị lưu đày rồi, nghe nói rất khổ đó, Tiết phu nhân tuổi đã cao, không biết có chịu đựng nổi không. Tiểu thư thật sự không đi tiễn một đoạn sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Không đi, ta chỉ có một người mẹ, đã mất rồi. Chờ một thời gian nữa sẽ chọn một ngày tốt trở về tế bái bà ấy."

 

"Ồ, vậy túi bạc này làm sao đây?"

 

"Thưởng cho ngươi, đi mua thứ mình thích đi."

 

Nàng ấy cười như tắm trong gió xuân: "Đa tạ tiểu thư."

 

Đêm đến trước khi ngủ, ta lại kể lại chuyện ban ngày cho Cố Dật Bạch một lần.

 

Khóe môi chàng cong lên một nụ cười, sắc dục trong đáy mắt dần đậm.

Anan

 

Chung sống lâu như vậy rồi, ta tự nhiên biết điều đó có ý nghĩa gì.

 

Nhưng lưng ta vẫn còn đau đó.

 

"Phu quân, chúng ta cứ mãi như vậy cũng không phải cách, chàng nói phải không?"

 

"Ừm." Miệng chàng thì đồng ý, tay lại không thành thật.

 

"Đừng như vậy."

 

Chàng cúi người tới, khí tức ấm áp phả lên mặt ta, sau đó làm một đường xuống dưới, tình ý ám muội dâng trào.

 

Ta túm lấy mái tóc đen của chàng, không thật lòng nói: "Vì sao còn chưa khắc c.h.ế.t chàng?"

 

Chàng mạnh mẽ dùng sức, một mặt vô tội nhìn về phía ta: "Vậy vi phu lại cố gắng thêm chút nữa?"

 

Vệt sáng của ánh trăng trên mặt đất chậm rãi di chuyển, tiếng nước nhỏ đan xen trong tiếng thở dốc, trong phòng nóng bức như giữa hạ.