Sáng sớm ngày hôm sau, ta đã tỉnh giấc.
Tối qua quá mức điên cuồng, ta đã không nhớ rõ chúng ta trở về từ thư phòng bằng cách nào, rồi lại được chàng dỗ dành, sa đọa hết lần này đến lần khác như thế nào.
Ta gỡ cánh tay đang quấn quanh eo ra, rón rén bước xuống giường.
Vừa ra khỏi cửa, liền gặp Vân La đang bưng chậu nước.
"Tiểu thư lại muốn ra đồng sao?"
Ta túm lấy cánh tay Vân La, căng thẳng nói: "Ngươi mau đi mời vị ngự y vẫn thường chẩn mạch bình an cho Thế tử đến đây."
"Sao vậy, Thế tử bệnh nặng sao? Nhưng tối qua tiểu thư không phải đã cùng ngài ấy..."
Nàng ấy lén lút hỏi nhỏ ta: "Chẳng lẽ tối qua biểu hiện của Thế tử khiến tiểu thư không hài lòng?"
Má ta nóng bừng, nghẹn ngào nói: "Hình như Thế tử đã hồi quang phản chiếu rồi. Ngươi mau đi mời ngự y đi."
Vân La vội vàng đặt chậu nước xuống, hấp tấp ra khỏi phủ.
Ngự y vội vàng đến chẩn mạch cho Cố Dật Bạch.
Hai người họ trao đổi một ánh mắt, ngự y ngẩng đầu nói với ta: "Thế tử phi cứ yên tâm, Thế tử không có gì đáng ngại."
"Vậy chàng tối qua..."
Cố Dật Bạch vội vàng cắt lời ta: "Phu nhân yên tâm, ta nhất định có thể ăn được rau do nàng tự tay trồng cho ta."
Ánh mắt chàng kiên định, ta cũng không tiện tiếp tục truy vấn.
Ta run rẩy, không hề biết ngượng mà bình an vượt qua ba tháng cùng Cố Dật Bạch.
Cuối cùng, rau trong vườn cũng thu hoạch rồi!
Ta đích thân xuống bếp làm một bữa mỹ vị, chờ Cố Dật Bạch trở về cùng nhau dùng bữa.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, ngày thường chàng chẳng có việc gì, mấy ngày gần đây lại thường xuyên ra khỏi phủ.
Cố Dật Bạch trở về, sắc mặt không mấy tốt.
Tim ta chợt thắt lại: "Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thần sắc chàng nghiêm túc: "Sau này vi phu có lẽ không còn nhiều thời gian rảnh rỗi bầu bạn cùng phu nhân nữa."
Nước mắt ta đảo quanh hốc mắt, ta mang theo giọng khóc nói: "Bệnh tình của chàng nặng hơn rồi sao? Đều tại ta, mấy đêm nay không nên kéo chàng... Xem ra ta thật sự mệnh cứng khắc phu, ta..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
14
Ta không thể tự kìm nén khóc.
Cố Dật Bạch yêu chiều lau đi nước mắt của ta, bưng lấy mặt ta nói: "Phu nhân, vi phu không có bệnh, ngày mai vi phu có thể phục chức quan rồi."
"Ý gì đây?"
Anan
Chàng ôn nhu ôm ta vào lòng: "Có một chuyện nàng nên biết. Thừa tướng kết bè kéo cánh, tham ô nhận hối lộ, chứng cứ xác đáng đã bị tống giam. Nam nhân Tiết phủ bị trảm, nữ nhân bị lưu đày."
"Vậy ta và Tiết Uyển Như..."
"Nàng có khế ước, tự nhiên không việc gì. Tiết Uyển Như là con gái gả đi, không chịu liên lụy, chỉ là thiếu đi chỗ dựa là Tướng phủ này, đường quan lộ sau này của Lục Yến chỉ sợ gập ghềnh."
Ánh mắt chàng u uẩn nhìn lên mặt ta, tựa có ý dò xét.
Ta mạnh mẽ đẩy chàng ra: "Chàng đang thử dò ta sao? Ta và Lục Yến không có gì cả."
"Vi phu đương nhiên tin nàng, vi phu chỉ là không tin hắn. Xưa nay hắn ham luồn cúi, chỉ sợ sẽ đến tìm nàng."
"Hắn mà dám vác mặt tới cửa, ta liền lấy hết nước bón rau của ta dội lên người hắn."
Cố Dật Bạch bị lời của ta chọc cười.
Ta lấy lại tinh thần tiếp tục truy hỏi: "Chàng vừa nói chàng không có bệnh là có ý gì?"
"Hoàng thượng coi trọng ta, Cố gia lại là trâm anh thế gia. Vi phu khó tránh trở thành cái gai trong mắt của một số kẻ gian nịnh. Nhiều năm qua Thừa tướng kết bè kéo cánh đã không còn là bí mật gì, bất đắc dĩ ở triều đình căn cơ ông ta sâu dày, muốn nhổ tận gốc cần phải tốn chút tâm tư."
"Cho nên chàng giả vờ bệnh, nhàn nhã sống qua ngày, thực chất cùng Hoàng thượng bí mật điều tra Tiết Thừa tướng?"
Chàng cúi đầu, cưng chiều vuốt nhẹ sống mũi ta: "Phu nhân quả nhiên thông tuệ."
Ta lùi lại một bước, kéo ra khoảng cách, cố ý làm bộ tức giận nói: "Chàng hại ta lo lắng đã lâu, ta muốn phạt chàng."
"Phu nhân muốn phạt vi phu điều gì?"
"Phạt chàng đêm nay ngủ thư phòng."
"Được, phu nhân cùng vi phu ngủ thư phòng."
Chàng bước dài xông về phía ta, bế ta lên theo chiều ngang.
Hai chân ta lơ lửng, không khách khí mà đ.ấ.m vào n.g.ự.c chàng: "Chàng làm gì thế, còn chưa ăn cơm mà."
Chàng hôn một cái thật mạnh lên má ta, ánh mắt nóng bỏng: "Không ăn cơm, trước tiên ăn nàng."