Xuân Tâm Động

Chương 5



Trong lời nói của Cố Dật Bạch ẩn chứa vài phần uy hiếp: "Khụ khụ khụ, nhạc mẫu thật sự muốn làm lớn chuyện gia đình sao? Không sợ làm mất hứng của Hoàng thượng và Hoàng hậu ư?"

 

Đại môn rộng mở, những người bên ngoài thò đầu rình mò vào trong.

 

Mẫu thân nghẹn ngào, đứng dậy rời đi.

 

Bà ta vừa đặt một chân ra khỏi ngưỡng cửa, Cố Dật Bạch đã gọi bà ta lại.

 

"Khụ khụ khụ, trước đây ta cũng từng theo quân ra trận. Nay thái bình thịnh thế, một nửa là do đao kiếm của các tướng sĩ đổi lấy. Nửa còn lại, nhạc mẫu có biết là gì không?"

 

Mẫu thân quay đầu lại, đầy vẻ khó hiểu.

 

Cố Dật Bạch cố ý cất cao giọng: "Nửa còn lại chính là chiếc cuốc của những thôn dân nơi thôn dã mà nhạc mẫu nhắc tới. Binh mã chưa động, lương thảo đã đi trước. Nếu không có những thôn dân vất vả cày cấy, sẽ không có giường cao gối mềm của nhạc mẫu. Trong lòng ta, việc xuống đồng cày cấy còn đáng được ca ngợi hơn cầm kỳ thi họa."

 

Chàng nói đến kích động, vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y ta. Các ngón tay của chàng chậm rãi dịch chuyển, cuối cùng len vào kẽ ngón tay ta, chiếm lĩnh từng tấc một, từng khe hở một, cuối cùng mười ngón tay đan chặt.

 

Giống như lời chàng vừa nói, không hề để lại đường lui.

 

Sắc mặt mẫu thân tái xanh, cười gượng gạo, quay đầu nhìn đám đông đang tụ tập ngoài cửa, không thể phản bác được nữa, bực bội rời đi.

 

Những người xem náo nhiệt tản đi, lần lượt nhập tiệc.

 

Cố Dật Bạch nắm tay ta, bước vào chính điện.

 

Đợi đến khi yến hội kết thúc, trở về phủ Quốc công, chàng vẫn chưa buông tay.

 

Vào đến phòng ngủ, Cố Dật Bạch buông lỏng lực, nhưng ta vẫn không rút tay về.

 

Lòng bàn tay chàng như tụ lửa, nơi bị chàng nắm dần dần ấm lên, cảm giác nóng bỏng ấy, vẫn luôn lan truyền đến tận trái tim ta.

 

Trong phòng không thắp nến.

 

Ánh trăng sáng vằng vặc len lỏi qua khe cửa rộng bằng bàn tay. Trong bóng tối lờ mờ, ta cảm nhận được một đôi mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào ta.

Anan

 

Trong không khí tĩnh lặng, tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hơi thở của Cố Dật Bạch cũng dần dồn dập và nặng nề hơn.

 

Ta là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Thế tử, cảm ơn chàng đã giúp ta giải vây hôm nay."

 

Chàng cúi người xuống, ánh trăng vừa vặn chiếu lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của chàng.

 

Tim ta đột nhiên rung động.

 

Cố Dật Bạch khẽ thổi nhẹ vào chỗ da thịt ta bị đánh: "Còn đau không?"

 

Ta nghiêng mặt, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen như mực của chàng.

 

Hàng mi rậm của chàng dưới ánh trăng tựa lông ngỗng, cảm giác chạm nhẹ tựa lông vũ lướt qua trái tim ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hơi thở ta nghẽn lại, cắn chặt môi dưới.

 

Nụ hôn của chàng rơi xuống ngay lúc này, chỉ khẽ mổ nhẹ một cái.

 

Trong phòng chìm vào sự tĩnh lặng kỳ lạ.

 

Đôi mắt chàng như vũng lầy không đáy, hút chặt lấy ta.

 

Chốc lát, bàn tay chàng nhẹ nhàng giữ lấy cằm ta, dùng ngón cái vuốt ve như thể dỗ dành: "Đừng cắn mình, hãy cắn ta."

 

Hơi thở của Cố Dật Bạch như muốn bao trùm lấy ta.

 

Ta cảm thấy môi mình bị mút nhẹ một cái, không nặng không nhẹ, rất ẩm ướt, cũng rất triền miên.

 

Tuyến phòng ngự của ta sụp đổ, ta hơi đứng không vững.

 

Tay Cố Dật Bạch giữ chặt lưng ta, ấn ta vào lòng chàng.

 

Gương mặt chàng dừng lại ở nơi rất gần ta, ta chợt nhớ đến những lời nói của thôn dân trước đây, ai gần gũi ta, ta sẽ khắc c.h.ế.t người đó.

 

Khoảnh khắc môi Cố Dật Bạch sắp chạm vào, ta đột nhiên đẩy chàng ra.

 

"Không muốn?" Chàng khẽ hừ một tiếng trầm đục: "Vì Lục Yến sao?"

 

"Không phải." Ánh mắt ta né tránh.

 

"Vậy là vì sao?"

 

Ta im lặng, má và tai nóng bừng.

 

Dường như chàng tìm thấy đáp án trong sự do dự của ta, nhìn ta thật sâu vài lần, rồi xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.

 

Cả một đêm, Cố Dật Bạch đều không trở lại.

 

Đây là lần đầu tiên kể từ khi thành thân, chúng ta không ngủ cùng một phòng.

 

Ta nằm trên giường trằn trọc, lúc nãy Cố Dật Bạch nhắc đến Lục Yến, hẳn là đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa ta và mẫu thân.

 

Chắc chắn chàng biết rõ nguyên nhân và hậu quả việc ta gả cho chàng.

 

Nhưng vì sao chàng... lại còn muốn hôn ta.

 

Chàng không giận sao?

 

Ta cứ nghĩ mãi, cho đến khi bầu trời hửng sáng mới miễn cưỡng nhắm mắt lại.

 

Vô ý ngủ quên, khi Vân La gọi ta dùng bữa sáng ta mới thức dậy.