Xuân Tâm Động

Chương 4



Ta hoảng loạn chạy trốn, tim đập không ngừng.

 

Tối hôm đó, ta nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ.

 

Trong mơ, nam nhân nửa người trần trụi, một mảng da thịt rộng lớn trắng ngần như ngọc, cơ bắp săn chắc...

 

Chàng dùng ngón tay móc vào áo lót của ta, dùng giọng điệu ra lệnh nói với ta: "Thanh Thanh, cởi ra."

 

Khi ta tỉnh lại, toàn thân đã đẫm mồ hôi.

 

Vân La nghe thấy tiếng động, đẩy cửa bước vào: "Tiểu thư mau dậy sửa soạn đi, hôm nay phải vào cung dự Bách Hoa Yến của Hoàng hậu."

 

Ta liếc nhìn chiếc ghế trường kỷ gọn gàng bên cạnh, Cố Dật Bạch đã dậy rồi.

 

Sau khi trang điểm xong, ta cùng Cố Dật Bạch vào cung.

 

Tại bữa tiệc, không ít người chỉ trỏ bàn tán về ta.

 

Mẫu thân cũng có mặt, bà ta gọi ta đến một gian phòng riêng, vẻ mặt đầy vẻ ghét bỏ: "Nghe nói ngươi trồng trọt ở hậu viện phủ Quốc công?"

 

"Vâng, Thế tử sức khỏe không tốt, ăn rau nhà trồng sẽ yên tâm hơn."

 

Câu này dưỡng mẫu đã lặp đi lặp lại bên tai ta từ nhỏ.

 

Bà ấy nói, rau nhà trồng, gà nhà nuôi, ăn vào thì cơ thể khỏe mạnh không sinh bệnh.

 

Đúng rồi, vài ngày nữa, ta cũng định nuôi vài con gà ở hậu viện.

 

"Rầm" một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

 

Anan

Mẫu thân vỗ mạnh một cái xuống bàn: "Thân là con gái của Tướng phủ, lại đi làm những việc của phụ nữ thôn dã, thật sự là chẳng ra thể thống gì. Ngươi có biết người ngoài nhìn ngươi thế nào không? Nhìn ta thế nào?"

 

Đứng bên cạnh, Tiết Uyển Như thong thả rót một chén trà, hai tay dâng cho mẫu thân: "Mẫu thân đừng giận, muội muội từ nhỏ sống ở thôn quê, làm những việc không ra gì cũng là điều dễ hiểu."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ta không hề cảm thấy làm như vậy có gì không đúng. Món mà mọi người ăn trên đời này đều dùng từ đó mà ra, chẳng lẽ mọi người đều không ra gì?"

 

Ta trực tiếp nhìn thẳng vào Tiết Uyển Như.

 

Mặt nàng ta lúc xanh lúc trắng, ngay lập tức kéo tay áo mẫu thân: "Mẫu thân, người mau khuyên muội muội đi chứ."

 

Mẫu thân lạnh giọng nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nói chuyện riêng với muội muội ngươi."

 

Tiết Uyển Như nghe vậy, rất không phục đi ra ngoài, cửa không đóng hoàn toàn.

 

Mẫu thân hắng giọng: "Ngươi dù gì cũng là con gái ta gả ra từ Tiết phủ, có thể nào làm chút việc cao nhã hơn không. Hầu hạ phu quân không nhất thiết phải tự mình trồng rau."

 

"Nhưng ta chỉ biết làm cái này." Ta đón lấy ánh mắt bà ta, từng câu từng chữ nói: "Mười mấy năm qua, ta chỉ biết làm cái này."

 

"Ngươi đang trách ta?" Giọng mẫu thân có chút run rẩy.

 

"Không. Ta không dám mong mẫu thân đối xử với ta như đối xử với Uyển Như, nhưng cũng xin người đừng đòi hỏi ta như đòi hỏi Uyển Như."

 

Mẫu thân run rẩy chỉ vào ta: "Ngươi thật sự ngu muội đến cực điểm. Bệnh của Thế tử gia, ngay cả thái y trong cung cũng đành bó tay, ngươi nghĩ vài miếng rau của ngươi có thể khiến hắn từ cõi c.h.ế.t trở về sao? Chỉ sợ còn chưa đợi rau của ngươi lớn lên, hắn đã tắt thở rồi. Sớm biết thế này, thà rằng lúc đầu cứ nhận đại một đứa con gái ngoài đường! Danh dự của Tiết gia, đều bị ngươi làm mất hết rồi."

 

Ta cố gắng nén những giọt nước mắt trong khóe mi lại.

 

"Phu quân của ta đối đãi người khác khoan hậu ôn hòa, ta tin chàng nhất định có thể sống lâu trăm tuổi. Mẫu thân đã muốn tùy tiện nhặt một đứa con gái, ban đầu hà tất phải nhận ta, còn lừa gạt đẩy ta lên kiệu hoa. Hay là mẫu thân sợ ta níu kéo Lục Yến không buông tay, phá hỏng nhân duyên tốt đẹp của tỷ tỷ. Nếu Lục Yến chỉ là một thư sinh nghèo khó, hoặc nếu như ta mới là người từ nhỏ lớn lên bên cạnh mẫu thân, liệu mẫu thân vẫn sẽ thiên vị sao?"

 

"Chát" một cái tát giáng xuống mặt ta, nóng rát đến đau.

 

Mẫu thân nghiến răng nghiến lợi nói: "Nha đầu bất hiếu, đừng tưởng gả vào phủ Quốc công là có thể bất kính với mẫu thân ruột!"

 

Ta lạnh lùng cười một tiếng: "Mẫu từ thì tử hiếu, mẫu bất từ..."

 

"Ngươi còn dám..."

 

Bà ta lại giơ tay lên, ta đang định né tránh, đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ kéo ta ra sau lưng chàng.