Cố Dật Bạch chưa đến nơi, tiếng đã vọng tới.
"Ta đây vẫn còn lành lặn, lại có kẻ dám nói muốn nạp thê tử của ta làm thiếp. Đây chính là 'cao môn quý quyến', 'cương thường luân lý' trong miệng Tiết phu nhân sao?"
Mặt Tiết phu nhân lập tức tái mét.
Cố Dật Bạch cười tủm tỉm bước vào, nhận lấy khế ước trong tay ta: "Căn bệnh này của ta cũng là do trên chiến trường mà ra, khụ khụ khụ... Nếu ta bẩm báo Hoàng thượng rằng quý phủ chê ta sức khoẻ yếu, tùy tiện tìm một nữ tử đến đối phó, để kết thân với ta. Bệ hạ sẽ nhìn nhận Thừa tướng ra sao và sẽ nhìn nhận Tiết phủ thế nào đây?"
Tiết phu nhân á khẩu, bà ta nhìn Lục Yến.
Vẻ mặt Lục Yến khó xử, cuối cùng không thốt ra nửa lời.
Anan
Cố Dật Bạch không biết từ đâu lấy ra một cây bút, đưa lên.
"Tiết phu nhân ký đi, sau này phu nhân của ta dù có g.i.ế.c gà mổ bò, cũng không liên quan gì đến quý phủ nữa. Khụ khụ khụ..."
Tiết phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Cái thân thể này của ngươi, ngươi có thể bảo vệ nàng ta được bao lâu?"
"Phu nhân của ta nào cần ta bảo vệ. Nàng kiên cường lại độc lập, nếu không phải bị kẻ có tâm cơ tính kế, nàng đã sống tốt hơn bây giờ rồi. Ngược lại là ta đã làm liên lụy nàng, bị giam cầm trong căn trạch viện nhỏ bé này."
Những lời này, chàng nói là để Tiết phu nhân nghe. Nhưng Cố Dật Bạch lại nhìn ta đầy thâm tình và chuyên chú. Mắt chàng khẽ cong, lập tức ánh lên những gợn sóng lấp lánh.
Trong khoảnh khắc, tim ta đập như trống, không thể tự kiềm chế.
Tiết phu nhân thất thần, nghiến răng ký vào khế ước.
Cố Dật Bạch cất kỹ khế ước, xoay người nắm tay ta: "Đi thôi, phu nhân, chúng ta về nhà trồng rau."
Chân Tiết phu nhân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà Tiết Uyển Như đỡ kịp.
Chúng ta đang chuẩn bị lên xe ngựa, Lục Yến đuổi theo, gọi ta lại.
Hắn nói với Cố Dật Bạch: "Thế tử, có thể cho phép ta nói riêng với Thanh Thanh, không, với Cố phu nhân vài lời được không?"
Cố Dật Bạch gật đầu, đi lên xe ngựa trước.
Lục Yến đứng trên bậc thềm, nhìn ta từ trên cao: "Thanh Thanh, ta biết muội chưa động phòng với Cố Dật Bạch. Một mai nếu hắn có chuyện gì, muội có thể tìm đến ta bất cứ lúc nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Sao lúc này lại muốn báo ân rồi? Chi bằng những bữa cơm mẫu thân ta nấu cho ngươi, với cả tiền thuê nhà, đổi thành bạc đưa cho ta đi."
Lục Yến đờ mặt ra: "Thanh Thanh, sao muội lại trở nên thực tế đến vậy? Ta là đang suy nghĩ cho muội, mà muội lại giận dỗi với ta."
Ta cười lạnh một tiếng: "Nếu đã thấy ta thực tế, vậy thì sớm ngày trả tiền đi. Còn nữa, đừng có mà dò hỏi chuyện phòng the của phu thê chúng ta, ngươi không biết liêm sỉ, ta còn thấy xúi quẩy. Đừng tưởng ta không biết chút tâm tư đó của ngươi. Trước đây ngươi chịu ân huệ của hai mẫu tử ta, cảm thấy mình sống nhờ vả, cảm thấy tự ti. Bây giờ một khi đắc thế, lại muốn quay lại giúp đỡ ta, để duy trì cái lòng tự tôn nực cười của ngươi. Lục Yến, đời này ngươi sẽ không có cơ hội đó đâu. Lần sau gặp lại ta, nhớ cúi đầu xuống, giả vờ không quen biết."
Nói xong, ta xoay người lên xe ngựa, để hắn đứng ngẩn người tại chỗ.
Trong xe ngựa, ta và Cố Dật Bạch không ai lên tiếng, mỗi người đều ngoảnh mặt về hướng ngược lại.
Suốt dọc đường, ta hồi tưởng lại những lời chàng vừa nói với Tiết phu nhân, lòng mãi không thể bình tĩnh.
Lúc sắp xuống xe, ta vốn định cảm ơn chàng, nhưng chàng lại ho sù sụ.
Chẳng lẽ ta thật sự là mệnh cứng trời sinh, ai gần gũi ta, ta sẽ khắc c.h.ế.t người đó sao?
Thế là ta bất chấp tất cả, xuống xe trước, vội vã chạy vào phòng bếp nấu thuốc cho chàng.
Vân La vừa giúp ta coi lửa vừa nói: "Tiểu thư, ta nghe nói bệnh của Thế tử đã vô phương cứu chữa rồi, nếu tiểu thư thật lòng nghĩ cho Thế tử, chi bằng hãy để lại một hậu duệ cho ngài ấy."
"Không được." Ta lập tức phủ nhận: "Mệnh ta không tốt, ở cùng ta chàng sẽ c.h.ế.t nhanh hơn."
Lời ta vừa dứt, bên ngoài cửa truyền đến một trận ho khan.
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ. Phu nhân, thuốc sắc xong chưa?"
Tim ta đột nhiên thắt lại, không biết vừa rồi chàng đã nghe được bao nhiêu, ta thấp giọng nói: "Sắp xong rồi, lát nữa ta sẽ để Vân La đưa đi, Thế tử cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi."
"Phu nhân, làm phiền nàng đưa đến thư phòng."
Chàng nói xong liền xoay người rời đi.
Vốn dĩ ta muốn tránh mặt chàng, nhưng chàng đã lên tiếng, ta đành phải cứng đầu đưa đến thư phòng.
Ta đặt thuốc lên án thư, không chịu nổi ánh mắt dò xét lờ mờ của Cố Dật Bạch, cúi đầu muốn nhanh chóng rời đi.
Khoảnh khắc tiếp theo, chàng nắm lấy cổ tay ta, nhẹ nhàng kéo một cái, ta liền ngã ngồi lên đùi chàng.