Xuân Tâm Động

Chương 8



Cố Dật Bạch một tay ôm lấy eo ta, ghé sát vào tai ta, thì thầm: "Sao phu nhân cứ mãi tránh né ta?"

 

Hơi thở của chàng hoàn toàn bao trùm lấy ta, tim ta đập nhanh đến không thể tin nổi.

 

"Thế tử, ta không có."

 

Cố Dật Bạch khẽ cười một tiếng, nâng bàn tay còn lại lên, vỗ nhẹ vào tờ giấy trên bàn: "Phu nhân có nhận ra mấy chữ này không?"

 

Ta nghiêng đầu nhìn, vừa vặn ba chữ đó ta đều nhận ra: [THƯ HÒA LY].

 

Một cảm giác chua xót đột nhiên trào ra từ đáy lòng, nghẹn ở cổ họng.

 

Ta khản giọng nói: "Thế tử muốn hòa ly với ta sao?"

 

Môi chàng như có như không dán vào ta, hơi thở ẩm ướt nóng bỏng.

 

"Phu nhân không muốn sao?"

 

Ta đối mặt với đôi mắt tuyệt đẹp của chàng, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định: "Ta chưa từng nghĩ sẽ rời đi, Thế tử..."

 

Lời ta chưa dứt, đã bị môi chàng chặn lại, một cái hôn rất nhanh và sâu.

 

Khi tách ra, n.g.ự.c chúng ta đều phập phồng dữ dội.

 

Chàng cầm lấy tờ hòa ly thư viết dở trên bàn, đưa lại gần ánh nến, đốt thành tro tàn.

 

"Đây là thứ ta viết vào đêm trở về từ Bách Hoa Yến, nàng luôn tránh né ta, ta cứ ngỡ nàng đối với Lục Yến... Ta viết đi viết lại mấy lần, cuối cùng lại phát hiện bản thân không nỡ. Thanh Thanh, ta yêu nàng, nàng làm phu nhân chân chính của ta, có được không?"

 

"Nhưng họ đều nói mệnh ta không tốt, sẽ khắc c.h.ế.t người khác."

 

Cố Dật Bạch cười nói: "Những kẻ chỉ trích nàng, chẳng qua là muốn tìm một lý do cho những chuyện mà họ không thể chấp nhận mà thôi. Nếu nàng thật sự khắc người, vì sao Lục Yến lại đỗ cao chứ?"

 

Ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, chàng tiếp tục nói: "Trước khi bệnh, ta nắm giữ binh quyền, cùng Thừa tướng có quan điểm chính trị bất đồng. Ông ta muốn lôi kéo ta, cầu xin Hoàng thượng ban hôn. Sau này thấy ta thất thế, ta vốn định chờ ông ta đến hủy hôn, không ngờ ông ta lại tự nhiên sinh ra một nhị tiểu thư. Ta âm thầm dò hỏi, bọn họ đều nói nàng mệnh cứng, sẽ khắc c.h.ế.t ta. Ta lại tò mò, muốn xem thử Thừa tướng tìm một người như thế nào để đối phó với ta. Đêm tân hôn đó, nàng vừa mở miệng đã bảo ta phải sống thật tốt. Nàng có biết không, ngay cả người nhà của ta cũng đã từ bỏ ta rồi.”

 

Ta không hiểu: "Người nhà của chàng..."

 

"Nàng không phát hiện ra sao, trong trạch viện này, chỉ có nàng, ta và một đám trung bộc cũ của ta mà thôi."

 

"Đây không phải phủ Quốc công sao?"

 

"Đây là trạch viện Hoàng thượng ban cho ta để dưỡng bệnh. Sau khi ta bệnh, huynh đệ tỷ muội của ta đều muốn ta c.h.ế.t sớm, để bọn họ có thể kế thừa tước vị, chia gia sản. Hơn một năm qua, chưa từng có ai thăm viếng ta."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng bất đắc dĩ cúi mi, khóe mắt ửng hồng nhàn nhạt.

 

"Thanh Thanh, có phải nàng cũng không thể hiểu được, rõ ràng nàng mới là con ruột, vì sao Thừa tướng và Tiết phu nhân lại đối xử với nàng như vậy không?"

 

Ta ngẩn ngơ nhìn chàng.

 

Cố Dật Bạch bất đắc dĩ cười một tiếng: "Thế gia đại tộc, con cái cũng chỉ là quân cờ để cha mẹ duy trì lợi ích gia tộc mà thôi. Đối với bọn họ, huyết thống không quan trọng, quan trọng là có ích. Tiết Uyển Như từ nhỏ đã được Tiết phu nhân dạy dỗ tỉ mỉ, tự nhiên phải gả cho một phu quân có tiền đồ tốt hơn."

 

"Còn ta, định sẵn là kẻ bị bỏ." Mí mắt ta hơi ướt, giọng nói mơ hồ.

 

Chàng nắm lấy tay ta: "Không sao, nàng còn có ta."

 

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sâu thẳm của chàng khiến tim ta đập nhanh hơn, một cảm xúc khó tả lan tỏa, ta không tự chủ được mà dang tay ôm chặt lấy chàng.

 

Lồng n.g.ự.c Cố Dật Bạch phập phồng mạnh mẽ, chàng cũng nâng tay ôm chặt lấy ta.

 

Chốc lát, ta ngẩng đầu nhìn chàng, trịnh trọng nói: "Chàng sẽ không c.h.ế.t đâu, chàng sẽ trường thọ trăm tuổi."

 

Đôi mắt đen láy của Cố Dật Bạch khẽ chuyển động, chàng cúi đầu ngậm lấy cánh môi ta, không còn chút kẽ hở nào.

 

Giữa lúc tình ý hỗn loạn, ta nắm chặt vạt áo chàng, toàn thân mềm nhũn.

 

Trong nụ hôn quyến luyến triền miên, tay ta bất giác trượt xuống, cởi bỏ đai lưng chàng, luồn vào bên trong, chạm đến cơ bụng mà ta đã thầm ao ước bấy lâu.

 

Cố Dật Bạch dừng lại, hơi thở nặng nề cười một tiếng: "Phu nhân, nàng muốn làm gì?"

 

Ta lập tức làm tư thế đầu hàng: "Là chúng muốn làm loạn, không liên quan đến ta."

Anan

 

Cố Dật Bạch một tay đỡ lấy ta, đặt ta lên án thư, y phục của chàng hoàn toàn mở ra, cơ bắp trên n.g.ự.c dưới ánh nến chiếu rọi trông đặc biệt đẹp mắt.

 

Môi chàng lại dán đến, cho đến khi y phục của ta tuột hết, ta mới phản ứng lại, đẩy đẩy chàng, nói trái lòng: "Phu quân, chàng còn chưa uống thuốc."

 

Chàng vừa hôn ta vừa nói: "Lát nữa sẽ uống."

 

"Lát nữa sẽ nguội."

 

Chàng không nói gì, đột nhiên nghiêng người về phía trước, sự trống rỗng của ta được lấp đầy, ta không tự chủ được mà nhấc eo lên.

 

Cố Dật Bạch được lòng, khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói bên tai ta: "Nó nguội rồi, ta vẫn còn nóng."

 

Khoảnh khắc tiếp theo, ta liền mất đi ý thức, hoàn toàn hóa thành suối nguồn, bởi vì sự xâm nhập của chàng mà xuân thủy tràn lan.