1. Biến cố trong buổi săn xuân.
Trong ngày xuân tại bãi săn hoàng gia, mầm xanh vừa nhú, nhưng trong không khí vẫn còn vương chút rét buốt.
Gió lướt qua những chiếc lá non mới mọc, phát ra tiếng xào xạc, hòa lẫn tiếng vó ngựa giẫm lên cành khô còn sót từ năm trước, và cả tiếng hò reo mơ hồ truyền tới từ khán đài xa.
Ta ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, bộ kỵ phục màu son thẫm càng làm làn da ta thêm trắng nổi bật, mái tóc dài như mực được buộc cao, tăng thêm vài phần khí khái.
Ta khẽ kẹp chân, tuấn mã đỏ sẫm “Truy Nguyệt” dưới thân liền ngoan ngoãn tăng tốc, bước đi vững vàng trên con đường hơi lầy lội trong bãi săn.
Hôm nay là ngày cuối cùng của buổi xuân săn, cũng là trận quan trọng quyết định ai đoạt được cây ngọc Như Ý của tiền triều.
Với thân phận đích nữ Quốc công phủ, ta từ nhỏ đã tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Ta không hiếu thắng như nam nhân, nhưng một khi đã tham gia thì không có lý do để qua loa.
Ánh mắt ta lướt về phía trước, bóng dáng màu vàng nhạt kia thấp thoáng giữa rừng cây, Tô Vân Hòa.
Con gái độc nhất của ân sư thế t.ử Hoài Nam Vương Triệu Tĩnh, gần đây thường ra vào vương phủ, yếu đuối như một đóa hoa cần được nâng niu cẩn thận.
Tầm mắt ta không tự chủ mà dừng ở bóng áo đen thẳng tắp phía trước nữa, Triệu Tĩnh, vị hôn phu của ta, thế t.ử Hoài Nam Vương.
Chúng ta định thân từ nhỏ, tuy không đến mức tình sâu nghĩa nặng, nhưng vẫn kính trọng hòa thuận, chỉ chờ cuối năm thành thân.
Giờ phút này, hắn ta đang thúc ngựa bảo hộ bên cạnh Tô Vân Hòa, dáng vẻ ấy là biểu tình căng thẳng chuyên chú mà ta chưa từng thấy.
Một tia chua xót khó hiểu thoáng lướt qua trong lòng.
Ta lắc đầu, xua đi cảm xúc không nên có ấy, định giục ngựa đuổi theo.
Nhưng “Truy Nguyệt” dưới thân lại đột nhiên bất an, vó ngựa bới mạnh lớp bùn ướt, hừ phì liên tục, đầu cũng lắc loạn.
“Truy Nguyệt?”
Ta kinh ngạc, đưa tay vuốt cổ ngựa để trấn an.
Con ngựa này do chính phụ thân lựa cho ta, tính khí ôn hòa nhất, chưa từng có biểu hiện bất thường như thế.
Từ phía khán đài hình như vọng đến tiếng mẫu thân ta hét lên đầy lo lắng, nhưng xa quá, không nghe rõ.
Biến cố xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Truy Nguyệt đột ngột hí lên một tiếng thê lương, rồi dựng đứng!
Ta không kịp đề phòng, chỉ nhờ phản xạ kéo chặt dây cương nên mới không bị hất ngã ngay lập tức.
“Dung nhi!”
Lần này, ta nghe rõ, là giọng Triệu Tĩnh, mang theo sự hoảng loạn.
Một tia điện xẹt qua, con ngựa mất kiểm soát đã điên cuồng lao về phía bụi cây thấp bên cạnh!
Trong tầm nhìn chao đảo trời đất đảo nghiêng, ta thấy Triệu Tĩnh quay đầu theo tiếng động.
Gương mặt hắn ta vặn vẹo trong kinh hoảng, và trong giây lát ánh mắt ta giao với hắn ta, ta nhìn rõ ràng.
Đó không phải chỉ là kinh ngạc hay lo lắng thuần túy.
Trong đó còn ẩn giấu một tia hoảng hốt chưa kịp che giấu, và một tầng cảm xúc sâu hơn, thứ mà khi ấy ta không hiểu được, vừa như là sự không nỡ của người đã hạ quyết tâm, lại vừa như nỗi kinh sợ khi sự việc vượt khỏi tầm khống chế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn ta thậm chí theo bản năng kéo ngựa dừng lại, cánh tay hơi giơ lên, nhưng cuối cùng vẫn không tiến về phía ta.
Ngược lại, hắn ta càng che chắn chặt chẽ hơn cho Tô Vân Hòa đang bị dọa đến mặt mày thất sắc.
Tim ta chìm xuống, nhanh hơn cả tốc độ cơ thể rơi xuống.
Ngay sau đó là cơn đau dữ dội nơi hông khi đập vào vật cứng, trán ta va mạnh vào tảng đá nhô lên trên mặt đất, và trước mắt ta hoàn toàn tối sầm.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Thứ cuối cùng len vào ý thức, là mùi tanh của đất ướt, mùi xanh non của cỏ bị nghiền nát, và một làn hương xa lạ, lạnh lẽo cực nhạt.
2. Tỉnh dậy trong cơn đau thấu tim.
Ý thức của ta dần tụ lại giữa từng đợt đau nhức âm ỉ và mùi t.h.u.ố.c đắng nồng nặc.
Mi mắt nặng đến mức không mở nổi, bên tai ong ong, chen lẫn tiếng nức nở nghẹn lại và những âm thanh thì thầm đè nén.
Thái dương giật nhói từng hồi, toàn thân như bị tháo rời rồi miễn cưỡng ghép lại, chỗ nào cũng ê ẩm, chỗ nào cũng nặng trĩu.
Ta cố gắng mở mắt, tầm nhìn mơ hồ dần dần rõ nét, đập vào mắt ta là màu xanh tựa khoảng trời sau tạnh mưa quen thuộc của mành thêu trong khuê phòng.
Trên đó, hoa văn liên chi được thêu bằng chỉ bạc phản chiếu nhè nhẹ dưới ánh sáng u ám.
“Tỉnh rồi! Tiểu thư tỉnh rồi!”
Vân Tú, nha hoàn thân cận đứng cạnh giường bật khóc, nhào lại gần.
“Tiểu thư, người thấy sao rồi? Đau ở đâu không?”
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Mẫu thân ta, Vu thị, Trấn Quốc Công phu nhân, gần như lao đến bên giường.
Gương mặt được chăm sóc chu đáo nay đã đẫm nước mắt, những ngón tay lạnh buốt run rẩy chạm lên má ta.
“Con ơi! Trời cao phù hộ, cuối cùng con cũng tỉnh! Làm mẫu thân sợ c.h.ế.t mất…”
Hơi ấm quen thuộc và hương thơm trên người mẫu thân khiến sống mũi ta cay xè.
Ta hé môi, nhưng cổ họng khô rát, không phát ra nổi âm thanh.
Vân Tú vội đệm gối mềm nâng lưng ta lên, rồi cho ta uống vài ngụm nước ấm.
Cơn khát bỏng rát mới dịu đi đôi chút.
“Mẫu thân…”
Giọng ta khàn khàn như bị xé rách.
“Con… sao vậy?”
“Ở bãi xuân săn, không biết sao ngựa của con bỗng nổi tính, hất con xuống.”
Vu thị cầm khăn lau nước mắt, giọng vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.
“Con đập đầu, hôn mê suốt một ngày trời! Nếu con có mệnh hệ gì, mẫu thân biết sống làm sao…”
Bà còn chưa nói dứt lời, bên ngoài đã có nha hoàn bẩm báo:
“Phu nhân, vương phi và thế t.ử đến thăm tiểu thư.”