Phụ thân, Chu Hinh ngồi trên ghế thái sư, sắc mặt nặng nề, phất tay cho tất cả lui xuống.
“Phụ thân, mẫu thân.”
Ta cố giữ bình tĩnh, đem chuyện Kinh Triệu Doãn bắt người, tin đồn bên ngoài, cùng việc Tô Vân Hà hôm qua đến cầu cứu, chọn điểm quan trọng mà nói lại.
Cuối cùng ta nói:
“Con không tin phu quân sẽ làm những chuyện như thế, trong đó nhất định có oan khuất! Xin phụ thân…”
Chu Hinh giơ tay ngăn ta, ánh mắt như đuốc, trầm giọng nói:
“Kinh Triệu Doãn Phùng Kỳ Dong là kẻ láu cá, nếu không có vài phần nắm chắc thì không dám động vào Thám hoa được Hoàng thượng đích thân chỉ điểm. Việc này, e rằng thật sự rắc rối rồi.”
Ông ngẫm nghĩ giây lát, lại nói:
“Con vừa nói, gần đây Hoài Nam Vương phủ qua lại mật thiết với nhà Thị lang Bộ Binh? Nữ t.ử Tô gia hôm qua còn đến cầu cứu?”
Tim ta lập tức siết chặt:
“Dạ. Phụ thân muốn nói là…”
“Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng.”
Chu Hinh thở dài, ánh mắt sâu xa.
“Vận lương, quân giới, hoàng tử… Tuyên Kỷ e rằng đã bị cuốn vào một cơn sóng gió quá lớn. Nó tuổi trẻ khí thịnh, điều tra đã chạm tới lợi ích căn bản của một số người.”
“Vậy… vậy phải làm sao?”
“Quan trọng nhất lúc này là cái gọi là ‘nhân chứng’ kia.”
Ngón tay Chu Hinh gõ nhịp trên mặt bàn.
“Nếu chứng minh được hắn vu cáo, hoặc ép hắn lật lời khai, thì nạn của Tuyên Kỷ tự nhiên được giải. Bằng không, dù Hoàng thượng có lòng bảo vệ, lời đồn đại như kim chảy, cũng khó xử lý.”
Ông nhìn ta, trong mắt mang theo một tia khảo sát, cùng sự tán thưởng khó nhận ra:
“Con đã gả cho nó, chính là dâu Hứa gia. Lúc này càng phải ổn định, giữ vững cửa nhà, đừng tự rối loạn.”
“Chuyện bên ngoài, phụ thân sẽ tìm cách xoay xở, dò la tin tức. Nhưng then chốt để phá cục… e rằng phải xem Tuyên Kỷ có để lại đường lui hay không.”
Lời phụ thân như cây kim định tâm, khiến trái tim hỗn loạn của ta bớt run rẩy.
Đúng vậy, ta không thể loạn, ta phải giữ vững ngôi nhà này, chờ hắn trở về.
Khi ta trở lại Hứa phủ, trời đã tối đen.
Trước cổng phủ lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ có hai chiếc đèn lồng đong đưa trong gió đêm.
Vừa bước vào cửa, quản gia đã vội vã đến, sắc mặt khác thường, dâng lên một phong thư không đề tên:
“Phu nhân, người vừa đi không bao lâu, có một tiểu ăn mày đưa đến phòng gác, nói là giao cho phu nhân.”
Tim ta khẽ động, nhận thư rồi vào phòng, vội vàng mở ra.
Bên trong chỉ là một tờ giấy mỏng, vài hàng chữ đơn giản, nét bút nguệch ngoạc nhưng mạnh mẽ, là bút tích quen thuộc của hắn!
“Bình an, đừng lo. Giữ nhà, tin ta. Dưới viên gạch thứ ba góc tây phòng bếp.”
Là thư của Hứa Tuyên Kỷ!
Hắn… vậy mà còn có thể từ đại lao của Kinh Triệu phủ gửi được tin ra ngoài!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nước mắt nóng tràn lên mắt ta, ta cố đè xúc động xuống, lập tức sai Vân Tú lặng lẽ đến phòng bếp tìm kiếm.
Không bao lâu, Vân Tú ôm về một chiếc hộp sắt nhỏ, được bọc kỹ bằng dầu giấy.
Tay ta run lên khi mở ra.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Bên trong không phải sổ sách gì, mà là vài phong mật thư cùng một danh sách.
Đối tượng trao đổi mật tín, lại rõ ràng chỉ thẳng vào Thị lang Bộ Binh và mấy vị quan có quan hệ mật thiết với một vị hoàng t.ử mà ta từng nghe loáng thoáng!
Nội dung liên quan đến việc chia chác trong vận chuyển lương thảo đường thủy, tuyến đường và thời gian buôn lậu binh khí!
Còn bản danh sách kia, thì lại là tên mấy thủ lĩnh nhỏ của đội vận lương nhìn như chẳng mấy quan trọng và mấy tướng lĩnh cấp thấp trong quân doanh, trong đó có một người chính là “nhân chứng” chỉ tội Hứa Tuyên Kỷ ngày hôm nay!
Ngoài ra, còn có một tấm lệnh bài huyền thiết nhỏ bé không mấy bắt mắt, trên đó khắc một phù văn kỳ dị.
Ta lập tức hiểu ra.
Đây mới là quân bài thực sự của Hứa Tuyên Kỷ!
Hắn đã sớm đoán được đối phương sẽ phản công, thậm chí có lẽ còn cố ý để lộ sơ hở, dẫn rắn ra khỏi hang!
Những thứ này mới là chứng cứ có thể xoay chuyển càn khôn!
Hắn bảo ta giữ nhà, tin hắn.
Và hắn… đã sớm bày xong ván cờ.
Ta ôm chặt những thứ đó vào lòng, như ôm vật báu nhất đời mình.
Khoảnh khắc này, ta không còn chỉ là “ân nhân” được hắn bảo vệ, mà là người đồng hành chiến đấu bên hắn.
Thế nhưng, ngay khi tâm thần ta còn chưa ổn lại, chuẩn bị cẩn thận xem xét những chứng cứ này, ngoài cửa sổ bỗng truyền tới một tiếng động cực khẽ, như ngói bị giẫm lên!
Toàn thân ta lập tức cứng lại, thổi tắt ngọn đèn bên tay!
Trong bóng tối, ta nín thở, nghe thấy tiếng đáp đất rất nhẹ, cùng với… bước chân gần như khó nhận ra, đang từ từ tiến về phía cửa phòng ta!
Có người đang đêm đột nhập vào Hứa phủ!
Là nhắm vào những thứ trong tay ta?!
10. Sát cơ trong đêm.
Bóng tối đặc quánh như mực, trong nháy mắt phủ đầy cả căn phòng.
Nhịp tim ta vốn còn vì kích động mà chưa bình ổn, lúc này đột nhiên bị nỗi sợ lạnh lẽo siết chặt!
Bước chân cực nhẹ, như mèo rừng giẫm tuyết, nhưng lại mang theo độ chuẩn xác và áp lực của kẻ được huấn luyện bài bản, đang lặng lẽ áp sát cửa phòng!
Là nhắm đúng vào chiếc hộp sắt ta vừa lấy được!
Đối phương phản ứng nhanh đến vậy sao?
Hay trong phủ vốn đã có tai mắt?
Sau lưng ta toát ra một lớp mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch, tựa như muốn phá tung lồng ngực.
Ta c.ắ.n chặt môi dưới, ép mình trấn tĩnh, đầu óc xoay nhanh như chớp.
Kêu cứu? Không kịp, lại còn lập tức lộ việc ta đang giữ vật quan trọng.
Trốn? Phòng tuy rộng, nhưng không có chỗ ẩn nấp an toàn.