Xuân Thâm Ngộ

Chương 12



Khoảnh khắc ấy, những nghi ngờ về chuyện báo ân dường như lặng lẽ tan biến, thay vào đó là một thứ liên kết sâu sắc và chặt chẽ hơn đang âm thầm sinh sôi giữa hai người.

 

Nhưng bão tố không vì sự cảnh giác của chúng ta mà trì hoãn.

 

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng mờ mờ, một trận vó ngựa dồn dập cùng tiếng ồn ào đã xé toang sự yên tĩnh của phủ!

 

Quản gia lăn lộn chạy đến trước chính viện, giọng hoảng loạn thất thố:

 

“Đại nhân! Phu nhân! Không hay rồi! Kinh Triệu Doãn mang theo một đội lớn quan sai, bao vây trước cổng phủ! Nói… nói là phụng chỉ tra án, muốn mời đại nhân đến hỏi chuyện!”

 

9. Phong vũ ập đến.

 

Bốn chữ “phụng chỉ tra án” như sấm sét nổ tung trên bầu trời yên tĩnh lúc bình minh.

 

Tim ta chìm xuống một cái ầm, theo phản xạ nhìn sang Hứa Tuyên Kỷ.

 

Nhưng hắnbdường như đã sớm dự liệu, sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước, chỉ có nơi đáy mắt loé lên một tia lạnh lẽo sắc bén.

 

Hắn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay ta, động tác ổn định, không hề thấy hoảng loạn:

 

“Không sao, ta đi rồi sẽ về ngay. Nàng ở trong phủ, đóng chặt cửa, bất kỳ ai đến cũng không gặp.”

 

Sự trấn định của hắn truyền sang ta.

 

Ta hít sâu, đè xuống nỗi hoảng hốt trong lồng ngực, khẽ gật đầu:

 

“Ta đợi chàng trở về.”

 

Hứa Tuyên Kỷ nhìn ta thật sâu, rồi xoay người bước đi.

 

Dưới ánh sáng ban mai, bóng lưng thẳng như tùng của hắn hiện lên sự quyết đoán, giống như một người có thể một mình giữ vững cửa ải.

 

Ngoài cổng phủ, Kinh Triệu Doãn Phùng đại nhân dẫn theo vài chục nha dịch cầm đao, sắc mặt nghiêm nghị. 

 

Thấy Hứa Tuyên Kỷ bước ra, ông ta chắp tay, nhưng giọng lại không cho phép từ chối:

 

“Hứa Tu soạn, đắc tội rồi. Có người mật báo ngài cấu kết với bọn vận lương, tư vận vật cấm, và bị tình nghi liên quan đến vụ mất trộm hồ sơ của Hộ Bộ gần đây. Xin mời ngài theo hạ quan về nha môn hỗ trợ điều tra.”

 

Giọng nói kia không hề nhỏ, đủ để những hàng xóm dậy sớm đang lén quan sát xung quanh nghe rõ ràng từng chữ.

 

Cấu kết với bọn vận lương!

 

Tư vận vật cấm!

 

Vụ mất trộm hồ sơ của Hộ bộ!

 

Mỗi một chuyện đều là trọng tội đủ để rơi đầu!

 

Sắc mặt Hứa Tuyên Kỷ không đổi, chỉ nhàn nhạt nói:

 

“Phùng đại nhân, nếu là hỗ trợ điều tra, Hứa mỗ tự nhiên sẽ phối hợp. Chỉ là tội danh cấu kết tư vận này, nói miệng không bằng chứng, mong đại nhân minh xét, trả lại sự trong sạch cho Hứa mỗ.”

 

“Đó là lẽ đương nhiên.”

 

Phùng đại nhân phất tay.

 

“Áp đi!”

 

Đám nha dịch tiến lên, nhưng không dùng gông xiềng, chỉ “hộ tống” trái phải đưa Hứa Tuyên Kỷ lên xe ngựa.

 

Thái độ nhìn như khách khí, nhưng thực chất là áp giải.

 

Xe ngựa lăn bánh đi, để lại trước cổng phủ một mảnh tĩnh lặng c.h.ế.t chóc và vô số ánh mắt kinh nghi dò xét.

 

Ta đứng sau bức bình phong, các ngón tay lạnh băng, nắm chặt lấy vạt váy.

 

Ta ép mình bình tĩnh lại.

 

Kinh Triệu Doãn phụng chỉ bắt người, nhưng không lập tức khám nhà hay trói giải, chứng tỏ chứng cứ chưa thật sự xác thực, hoặc bệ hạ còn có suy tính khác.

 

Sự trấn định của Hứa Tuyên Kỷ vừa rồi, tuyệt không phải là gượng gạo…

 

Nhưng hai chữ phụng chỉ, nặng như núi đè lên đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Suốt cả ngày, cửa lớn Hứa phủ đóng kín, từ chối mọi khách đến.

 

Bầu không khí trong phủ nặng nề như mặt biển trước bão tố, bọn hạ nhân đi lại vội vã, mặt mày đều mang hoang mang.

 

Ta ngồi ngay ngắn trong phòng, trông như bình tĩnh mà làm việc kim chỉ, nhưng đầu ngón tay đã nhiều lần bị kim đ.â.m rỉ máu.

 

Ta không tin những tội danh ấy.

 

Nếu hắn muốn tham ô, sao phải đợi đến hôm nay?

 

Nếu hắn là hạng người đó, trong mắt sao có thể có ánh sáng trong sạch, kiên định đến vậy?

 

Nhưng sự vu hãm bất ngờ này, rõ ràng nhằm vào hắn!

 

Vì quyển sổ sách đó? 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Vì hắn tra ra manh mối then chốt?

 

Chạng vạng, Vân Tú mặt mày tái nhợt vào báo tin, giọng khẽ run:

 

“Phu nhân, nô tỳ nghe ngóng được rồi… bên ngoài đồn ầm lên, nói… nói chứng cứ xác thực, lại còn có nhân chứng… là… là một tiểu đầu mục của bọn vận lương, c.ắ.n c.h.ế.t nói là do đại nhân sai khiến…”

 

Tim ta thắt lại.

 

Nhân chứng!

 

Vậy là muốn đóng đinh tội danh rồi!

 

“Còn nữa…” 

 

Vân Tú càng nói càng thấp giọng, mang theo tiếng nức nở:

 

“Nô tỳ nghe phòng gác nói, buổi chiều Hoài Nam Vương phủ có người đến… nói là Vương phi quan tâm, muốn mời phu nhân qua phủ nói chuyện, nhưng chúng ta đã làm theo lời căn dặn của đại nhân, từ chối rồi…”

 

Hoài Nam Vương phủ?

 

Ngay lúc này? 

 

Là thật lòng quan tâm, hay là thăm dò?

 

Hay là… liên quan đến “nhân chứng” kia?

 

Triệu Tĩnh bị ép buộc, Vương phủ có biết không?

 

Hay vốn dĩ…

 

Muôn vàn suy nghĩ lộn xộn đập vào nhau khiến đầu ta đau như muốn nứt.

 

Ta không thể hoảng, tuyệt đối không thể.

 

“Vân Tú.” 

 

Ta hít sâu, cố giữ giọng bình ổn:

 

“Thay y phục, chuẩn bị xe. Ta phải về phủ Quốc công.”

 

Lúc này, người ta có thể cầu viện, chỉ còn nhà mẹ đẻ.

 

Phụ thân ta, Trấn Quốc công, tuy đã bán ẩn, nhưng uy vọng trong triều vẫn còn, có lẽ có thể dò được thêm tin tức.

 

Xe ngựa chạy trên con đường phủ đầy bóng hoàng hôn.

 

Ta rõ ràng cảm nhận được trên đường có vô số ánh mắt dõi theo, hiếu kỳ, thương hại, hay hả hê…

 

Vinh quang của phu nhân Thám hoa lang ngày trước, thoáng chốc đã thành bi thương của người nhà kẻ bị tra xét.

 

Người gác cổng Trấn Quốc công phủ trông thấy ta, rõ ràng sững sờ, vội vã dẫn ta vào.

 

Mẫu thân Vu thị vừa thấy ta đã đỏ hoe mắt, ôm chặt lấy ta:

 

“Con của ta! Sao con lại về? Là vì chuyện của Tuyên Kỷ đúng không? Chúng ta đều nghe rồi! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”