Dọc đường đi, ánh mắt của không ít khách nhân, hoặc lộ liễu hoặc kín đáo, đều rơi lên người ta, tiếng thì thầm bàn tán vang không dứt.
Vương phi gặp ta trong hoa đình, hôm nay ăn vận càng thêm sang quý.
Vừa thấy ta, bà ta lập tức kéo tay ta, giọng đầy thương tiếc:
“Hài t.ử ngoan, sao lại tới đây? Là vì chuyện của Tuyên Kỷ sao? Ai, đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống!”
“Ta nghe mà còn giật mình! Con yên tâm, Vương gia đã cho người đi thăm dò tin tức rồi, nhất định là hiểu lầm gì đó…”
Viền mắt ta hơi đỏ, ta cụp mi, để lộ sự hoảng loạn vừa đủ và cảm giác vô lực, giọng nghẹn lại:
“Vương phi nương nương… ta, ta thực sự không biết phải làm sao… Đêm qua trong phủ còn có kẻ đột nhập, ta… ta sợ đến một đêm không ngủ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tới cầu nương nương chỉ cho ta một con đường…”
Nói đến đây, thân ta khẽ run, trông như bị dọa đến mức hồn vía tan tác.
Vương phi vỗ nhẹ mu bàn tay ta để trấn an, nhưng ánh mắt bà ta lại sắc bén lướt qua người ta từ đầu đến chân, như đang đ.á.n.h giá xem lời ta có thật không, và trạng thái của ta thế nào:
“Lại có chuyện thế này?! Phủ Doãn Kinh Triệu Doãn ăn không ngồi rồi sao! Lại để tặc nhân hoành hành đến thế!”
“Con yên tâm, ta nhất định để Vương gia hỏi cho ra việc này! Còn chuyện của Tuyên Kỷ, con càng phải bình tâm, trong sạch tự có trời biết…”
Đang nói dở, ngoài cửa vang lên tiếng hành lễ, thì ra là Triệu Tĩnh đến.
Hắn ta hiển nhiên là nghe tin ta tới nên vội vã chạy đến.
Vài ngày không gặp, hắn ta càng tiều tụy, thân hình gầy rộc, quầng mắt xanh đậm.
Thấy dáng vẻ yếu ớt kinh hãi, nước mắt lấp lánh của ta, bước chân hắn ta khựng lại, ánh mắt phức tạp đến cực điểm.
“Mẫu thân… Hứa… Hứa phu nhân.”
Giọng hắn ta khô khốc.
Ta ngẩng đôi mắt ngấn lệ lên nhìn hắn ta, rồi như bị dọa mà co lại nhẹ một chút, lí nhí gọi:
“Thế tử…”
Rồi cúi đầu xuống, dùng khăn lau lệ, không nói thêm lời nào.
Dáng vẻ hoàn toàn dựa dẫm vào vương phủ, bộ đảng hoàng mang lo sợ của ta dường như làm Tạ thị hơi hài lòng hơn, cũng khiến Triệu Tĩnh càng như bị d.a.o cắt vào tim.
Vương phi an ủi ta thêm vài câu, rồi nói:
“Tĩnh nhi, con ở lại nói chuyện với Hứa phu nhân, khuyên giải nàng một chút. Ta đi xem yến tiệc chuẩn bị đến đâu rồi.”
Bà ta tìm một cái cớ rời đi, để lại không gian riêng.
Trong hoa đình chỉ còn ta và Triệu Tĩnh, cùng mấy nha hoàn đứng cúi đầu phía sau.
Sự im lặng lan ra giữa không khí, mang theo sự ngượng ngập và căng thẳng.
“Nàng…”
Triệu Tĩnh khó khăn mở miệng, giọng khàn đục:
“Nàng… vẫn ổn chứ? Đêm qua…”
Ta ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn ta, rồi bất ngờ cắt ngang lời hắn ta.
Giọng ta rất nhỏ, nhưng đủ rõ ràng, mang theo nỗi tuyệt vọng nghẹn ngào:
“Thế tử… hôm đó ở bãi săn, ngài có biết vì sao con ngựa lại kinh hoảng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Triệu Tĩnh toàn thân chấn động, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy, kinh hoảng nhìn ta.
Hắn hoang mang nghĩ: Nàng… nàng nhớ sao?! Nàng vẫn luôn giả vờ ư?!
Ta thu hết phản ứng kịch liệt của hắn ta vào mắt, trong lòng lạnh lẽo cười một tiếng, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ yếu ớt bất lực, nước mắt rơi càng dữ dội:
“Ta… ta gần đây luôn mơ thấy cảnh tượng ngày ấy… rất mơ hồ… nhưng lúc nào cũng thấy sợ… Thế tử, ngài nói cho ta biết, có phải có người… có người muốn hại ta không?”
Lời ta nửa thật nửa giả, vừa khơi ra nghi điểm, vừa giữ vững lớp vỏ “ký ức mơ hồ”, càng giống một phụ nhân bị kinh sợ đến mức dựa vào những giấc mộng mà suy đoán linh tinh.
Trong mắt Triệu Tĩnh, vô số cảm xúc trào lên dữ dội, tội lỗi, hoảng sợ, bàng hoàng, như muốn nhấn chìm hắn ta.
Hắn ta đột ngột lùi một bước, như không thể chịu nổi ánh mắt và câu hỏi của ta, tránh sang hướng khác, khàn giọng nói:
“Đó là… tai nạn!”
Hắn ta gần như hoảng loạn mà quay người, loạng choạng bước đi thật nhanh, giống như sau lưng có quỷ dữ đuổi theo.
Nhìn bóng lưng hắn ta bỏ chạy như trốn khỏi nơi nguy hiểm, ta từ từ lau sạch nước mắt trên mặt, nâng chén trà lên nhấp một ngụm trà đã nguội ngắt, đáy mắt lạnh như băng.
Quả nhiên là hắn ta.
Dù không phải chủ mưu, thì cũng là kẻ biết chuyện!
Câu ta vừa nói, như ném một hòn đá dò đường, không chỉ đ.á.n.h tan phòng tuyến của Triệu Tĩnh, mà e là chẳng bao lâu nữa, sẽ truyền đến tai những kẻ cần nghe.
Ta đặt chén trà xuống, đang định cáo lui, một nhà hoàn bưng điểm tâm tiến vào.
Khi đi ngang bên cạnh ta, bước chân nàng hình như bị vướng vào tấm thảm, khay đồ nghiêng đi!
“Ai da!”
Nha hoàn hoảng hốt kêu lên, dù cố gắng giữ vững, vẫn có vài giọt trà nóng văng lên mu bàn tay ta!
“Nô tỳ đáng c.h.ế.t! Nô tỳ đáng c.h.ế.t!”
Nàng sợ hãi quỳ sụp xuống dập đầu liên tục.
Ta đau đến nhíu mày, mu bàn tay đỏ bừng lên ngay lập tức.
“Đồ vụng về!”
Đúng lúc đó Vương phi trở lại, thấy cảnh liền quát mắng, rồi cuống quýt đến kéo tay ta, lo lắng nói:
“Mau! Mau mang đi rửa nước lạnh! Lấy t.h.u.ố.c trị bỏng tới!”
Qua một hồi bối rối, mu bàn tay ta đã được thoa t.h.u.ố.c mát lạnh.
Vương phi an ủi ta vài câu, rồi tự mình đưa ta ra cổng.
Xe ngựa lăn bánh rời khỏi vương phủ, ta tựa vào vách xe, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua, rồi chậm rãi mở ra bàn tay phải vừa bị “bỏng”.
Trong lòng bàn tay ấy, có một viên giấy rất nhỏ, bị vò thành cục.
Là nha hoàn lúc nãy, trong lúc chống khay và giả vờ hoảng loạn lau trà cho ta, đã lặng lẽ nhét vào!
Tim ta lại siết chặt.
Ta lập tức trải tờ giấy ra.
Trên đó chỉ có bốn chữ nhỏ như chân ruồi, nét mực còn mới:
“Chùa Tĩnh Tâm, gấp.”