Xuân Thâm Ngộ

Chương 16



11. Sương mù chùa Tĩnh Tâm.

 

Nắm giấy vo tròn trong lòng bàn tay ta như một cục than hồng, nóng rát đến mức khiến tim ta cũng căng chặt.

 

Chùa Tĩnh Tâm? 

 

Lại là Chùa Tĩnh Tâm!

 

Hôm qua hộ vệ của Hứa Tuyên Kỷ mới nói rằng Tô Vân Hòa dạo này thường lui tới nơi đó, hôm nay tờ giấy bí mật kia cũng chỉ về đó!

 

Là cái bẫy? 

 

Hay cô nương nọ liều mạng truyền giấy quả thật là người giúp chứ không phải kẻ địch?

 

Nàng ta đưa tin của ai? Tô Vân Hòa? 

 

Hay… một người nào đó trong vương phủ bất mãn với hiện trạng, hoặc có liên hệ với A Kỷ?

 

Bánh xe ngựa lăn trên con đường lát đá xanh, đầu óc ta xoay chuyển không ngừng.

 

Đi, hay là không đi?

 

Nguy hiểm cực lớn.

 

Đối phương đã có thể đưa tờ giấy đến tay ta một cách chính xác, ắt là nắm rõ hành tung của ta như trong lòng bàn tay.

 

Chùa Tĩnh Tâm lại ở ngoài thành, người qua lại thưa thớt, nếu thật là cái bẫy, thì có kêu trời cũng vô ích.

 

Nhưng nếu không đi… nhỡ đâu đó thật sự là manh mối quan trọng, liên quan đến an nguy của A Kỷ, liên quan đến mấu chốt phá cục thì sao? 

 

Nàng ta liều mình đưa tin, không giống là giả.

 

Ta nhớ lời phụ thân, chìa khóa phá cục, có lẽ nằm ở nhân chứng.

 

Ta lại nhớ đến danh sách A Kỷ để lại… chùa Tĩnh Tâm, liệu có phải liên quan đến một cái tên trên đó?

 

“Quay đầu.” 

 

Ta đột nhiên mở miệng, giọng bình tĩnh. 

 

“Ra khỏi thành, đến chùa Tĩnh Tâm.”

 

Phu xe sững người:

 

“Phu nhân, đại nhân dặn rằng…”

 

“Mọi hậu quả ta tự chịu.” 

 

Giọng ta kiên quyết. 

 

“Đi đường nhỏ, nhanh.”

 

Xe ngựa lặng lẽ rẽ hướng, tách khỏi phố xá náo nhiệt, tiến vào con đường hoang vắng dẫn ra ngoại thành.

 

Ta bảo Vân Tú lấy khăn trùm mộc mạc và áo choàng dự phòng ra, chỉnh lại từng chút một, che khuất dung mạo.

 

Khoảng một canh giờ sau, xe ngừng dưới chân núi.

 

Chùa Tĩnh Tâm nằm giữa sườn núi, mái ngói xanh và tường trắng ẩn trong rừng thông tươi rậm, tiếng chuông xa mờ, yên tĩnh đến mức có phần quá mức lạnh lẽo.

 

Ta chỉ mang theo Vân Tú và một hộ vệ giỏi nhất, men theo bậc đá đi lên. 

 

Gió núi thổi qua, mang theo mùi lá thông và hương đèn nhang.

 

Cửa chùa khép hờ, không có mấy hương khách.

 

Một tiểu ni cô đang quét sân, thấy chúng ta thì chắp tay hành lễ, sắc mặt bình thản.

 

“Thưa sư thái, chúng ta muốn dâng nén hương, cầu chút bình an.” 

 

Ta hạ giọng nói.

 

Tiểu ni cô liếc nhìn chúng ta một cái, đặc biệt nhìn hộ vệ đi cùng lâu hơn, rồi mới cúi mắt:

 

“Thí chủ mời theo ta.”

 

Trong đại điện, tượng Phật trang nghiêm, khói hương lượn lờ.

 

Ta dâng hương, quỳ trên bồ đoàn, nhưng ánh mắt len lén quan sát khắp nơi.

 

Trong điện ngoài ta, Vân Tú và hộ vệ, chỉ có một bà lão mặc vải thô đang lau đèn dầu ở góc.

 

Tất cả yên bình đến có chút quỷ dị.

 

Người truyền giấy bảo ta đến đây, rốt cuộc muốn ta thấy cái gì?

 

Dâng hương xong, tiểu ni cô nói:

 

“Trai đường có sẵn trà thanh, thí chủ có muốn nghỉ chân chăng?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tim ta khẽ động.

 

“Phiền sư thái.”

 

Qua một hành lang là đến trai đường. 

 

Không phải giờ dùng bữa nên nơi đây trống không, chỉ có mấy bàn ghế gỗ đơn sơ.

 

Tiểu ni cô mang trà lên rồi rời đi.

 

Ta nâng chén trà, nhưng không uống, chỉ lặng lẽ chờ.

 

Thời gian từng chút trôi qua, chỉ có tiếng gió lùa qua trúc ngoài cửa sổ và tiếng tim mình đập càng lúc càng rõ.

 

Ngay khi ta tưởng chuyến đi này vô ích…

 

“Cạch” một cánh cửa nhỏ bên hông trai đường bị đẩy hé một khe rất hẹp.

 

Một gương mặt già nua, tiều tụy ló ra, chính là bà lão khi nãy trong đại điện đang lau đèn dầu!

 

Ánh mắt bà ta hoảng loạn, đảo nhanh khắp bốn phía, đến khi nhìn thấy ta thì trong mắt bỗng bùng lên một tia gấp gáp mãnh liệt. 

 

Môi bà run run, như muốn nói gì đó nhưng lại sợ hãi đến mức không dám mở miệng.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta lập tức đứng dậy.

 

Nhưng bà lão không dám bước vào, chỉ vội vã đưa một cánh tay khô gầy ra, chỉ mạnh về một hướng nơi hậu viện, rồi ngay lập tức rụt đầu lại.

 

Cánh cửa nhỏ khẽ khàng khép lại, giống như nó chưa từng được mở ra.

 

Hậu viện?

 

Ta không còn do dự, dẫn Vân Tú và hộ vệ của ta rảo bước đi ra khỏi trai đường, tìm đến hướng bà lão vừa chỉ.

 

Hậu viện còn hoang vắng hơn tiền viện, cây cối rậm rạp, chỉ có vài căn thiền phòng cũ kỹ trông như nơi chứa tạp vật.

 

Bên cạnh một giếng đá, rải rác vài món đồ cũ của nữ giới.

 

Ánh mắt ta quét qua, bỗng dừng lại, trên chiếc áo vải xám kia có một vệt nâu sẫm đã khô cứng.

 

Giống như… máu!

 

Tim ta giật mạnh!

 

Ta bước nhanh tới, nhặt chiếc áo lên. 

 

Vải thô, đúng kiểu người hầu trong chùa hay mặc. 

 

Vết m.á.u nằm ở sau vai, diện tích không lớn, nhưng khiến người ta lạnh sống lưng.

 

Là của cô nương truyền giấy? 

 

Nàng bị thương? Hay là… đã gặp chuyện?

 

“Lục soát kỹ quanh đây!” 

 

Ta đè thấp giọng ra lệnh.

 

Hộ vệ lập tức cảnh giác tìm kiếm xung quanh. 

 

Vân Tú thì căng thẳng đứng sát cạnh ta.

 

Chẳng bao lâu, hộ vệ phát hiện sau giếng, trong đám cỏ rối loạn, có vết đất bị đào xới rất mới!

 

Hắn rút chủy thủ bên người, cẩn trọng đào vài cái, rồi sắc mặt đột nhiên biến đổi!

 

“Phu nhân!”

 

Ta vội chạy tới, chỉ thấy dưới lớp đất tơi, một bàn tay người trắng bệch, cứng đờ lộ ra!

 

Nhìn ống tay áo, chính là bà lão vừa chỉ đường cho ta!

 

Bà… lại bị g.i.ế.c ngay sau khi chỉ đường?!

 

Dạ dày ta cuộn lại, cổ họng dâng lên một trận ghê tởm, nhưng ta cố gắng đè nén nỗi sợ, quát lớn:

 

“Đào lên!”

 

Hộ vệ lập tức dọn đất.

 

Thi thể hiện rõ, trên cổ là một vết siết tím đen, hung tợn, đôi mắt trợn trừng đầy sợ hãi.

 

Đúng là bà lão khi nãy!

 

Kẻ ra tay quá nhanh, quá độc!

 

Rõ ràng luôn có người âm thầm giám sát từng cử động của chùa Tĩnh Tâm!

 

“Phu nhân, nơi này không nên ở lâu!”