Xuân Thâm Ngộ

Chương 23



Nắng rọi trên gương mặt tinh tú của hắn, khắc rõ đường nét tuấn nhã; đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh, lúc này lại in bóng ta một cách rõ ràng, chất chứa sự chân thành và cảm tình sâu đậm không hề che giấu.

 

Ta nhìn hắn, nhìn nam nhân ngoài bề ngoài thì phong lưu lật mây đảo mưa, bên trong thâm trầm khó dò, nhưng lúc này lại đứng trước mặt ta mà bày hết lòng mình. 

 

Trong trái tim ta, mảnh băng lạnh bị phong kín bấy lâu rốt cuộc ầm ầm sụp vỡ, hóa thành dòng ấm áp cuồn cuộn, lao thẳng vào tứ chi xương cốt.

 

Ta bỗng nhớ lại sau khi ngã ngựa tỉnh dậy, kế tuyệt vọng nhưng lại hóa thành tương kế tựu kế.

 

Nhớ ngày hắn khoác hồng y cưỡi bạch mã mang thánh chỉ đến, nhớ đêm động phòng hắn nâng tay ta đặt lên trước n.g.ự.c mình, nhớ những ngày này hắn luôn bảo vệ ta, tin tưởng ta, cùng ta sóng vai ứng đối mọi nguy cơ…

 

Tất cả đều đã được đặt bút từ trước.

 

Ta cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run. 

 

Khi ngẩng lên lần nữa, đáy mắt đã ánh lên làn nước, nhưng lại mang một sự sáng tỏ và kiên định chưa từng có.

 

“Miếng bánh ấy rất ngọt.”

 

Ta khẽ cất tiếng, giọng hơi nghẹn nhưng từng chữ đều rõ ràng: 

 

“Ta thật ra… vẫn luôn nhớ.”

 

Ánh mắt Hứa Tuyên Kỷ chợt siết lại, khóa chặt lấy ta.

 

“Ta nhớ tuyết rất lớn, trời rất lạnh. Nhớ chàng nằm ở đó, gần như bị tuyết chôn lấp. Nhớ đôi mắt của chàng, rất đen, rất sáng, nhìn về phía xe ngựa…”

 

Ta ngừng lại một thoáng, đối diện ánh nhìn chấn động của hắn, rồi chậm rãi nói:

 

“Ta cũng nhớ, ngày săn xuân đó, trước khi ngựa bị hoảng, roi ngựa của Triệu Tĩnh đã ‘vô ý’ quét qua m.ô.n.g Truy Nguyệt.”

 

Tiếng gió, tiếng nước như đều lặng đi trong khoảnh khắc ấy.

 

Ta nhìn những cơn sóng dữ đang cuộn lên trong mắt hắn, tiếp tục nói:

 

“Ta chọn ‘quên’, không chỉ vì lòng nguội lạnh hay bởi cân nhắc. Mà bởi vì, sau đó, ta chợt nhớ đến đôi mắt không chịu khuất phục trong tuyết bảy năm trước.”

 

“Ta nghĩ, nếu thiếu niên năm ấy trải qua bao gian nan để đi đến hôm nay, thì hẳn sẽ không chỉ vì một miếng bánh mà đem cả đời mình ra đ.á.n.h cược. Hắn muốn cưới ta, nhất định có lý do của hắn.”

 

“Và ta muốn xem.” 

 

Ta nhìn hắn, khóe môi từ từ cong lên một nụ cười nhạt nhưng chân thật vô cùng, như mây tan thấy trăng: 

 

“Lý do ấy… rốt cuộc có xứng đáng hay không.”

 

Hứa Tuyên Kỷ hoàn toàn đứng c.h.ế.t lặng, những cơn sóng dữ trong lòng suýt nữa nhấn chìm hắn.

 

Ta nhớ! Ta vẫn luôn nhớ!

 

Ta nhìn thấu cái cớ “báo ân” của hắn, vậy mà vẫn chọn từng bước bước về phía hắn, thử hắn, nhìn rõ hắn!

 

Một niềm vui sướng khó nói thành lời, một sự chấn động, cùng cảm giác may mắn đến tột độ ập tới, gần như khiến hắn không thở được. 

 

Hắn bất chợt đưa tay kéo ta vào lòng, ôm siết đến mức như muốn hòa ta vào tận xương máu.

 

“Xứng đáng.” 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Hắn khàn giọng nói bên tai ta, từng chữ chắc nịch: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hữu Dung, dù là kiếp này hay kiếp khác, ta nhất định không phụ nàng.”

 

Ta dựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ mà gấp gáp, từ từ nhắm mắt lại, cuối cùng để mặc bản thân chìm vào sự chân thành và rung động đến muộn màng này.

 

Nắng xuân ấm, nước chảy róc rách, cỏ non, oanh hót.

 

Mọi âm mưu, tính toán, hiểm nguy dường như đều đã xa dần.

 

Giây phút này, chỉ còn hai người ôm nhau, và tấm chân tình cuối cùng đã trở nên rõ ràng.

 

15. Gia thế phù hoa. 

 

Tin Hứa Tuyên Kỷ được phục chức và tham dự việc điều tra vụ quân nhu, vận lương lan như gió xuân chỉ một đêm đã khắp cả kinh thành.

 

Tòa phủ Hứa gia từng tiêu điều vắng khách, chỉ trong chốc lát lại khôi phục cảnh xe ngựa nườm nượp, náo nhiệt không ngớt.

 

Thiếp bái, thiệp mời, lễ chúc mừng kéo đến như tuyết bay. 

 

Đám hạ nhân bận tối tăm mặt mũi ứng đối, nhưng trên gương mặt ai nấy đều khó che giấu được vẻ hân hoan, như cuối cùng cũng được thở phào mà ngẩng cao đầu.

 

Ta dặn Vân Tú sắp xếp mọi việc cho thật đâu ra đấy: cái cần từ chối thì từ chối, cái nên nhận thì ghi sổ nhập kho. 

 

Lễ nghi chu toàn nhưng không quá nồng nhiệt, giữ một khoảng cách vừa đủ, không quá gần cũng không quá xa.

 

Ta hiểu rõ, sau trận này, Hứa Tuyên Kỷ đang được thánh sủng dồi dào; nhưng càng là lúc như vậy, càng phải thận trọng ăn nói, không thể để người khác nắm được nhược điểm.

 

Buổi chiều hôm ấy, ta đang xem lại sổ sách thì quản gia lại tới báo, nói lần này là xe ngựa từ phủ Trấn Quốc Công đến.

 

Mẫu thân ta… lại đích thân tới.

 

Ta vội bước ra nghênh đón. 

 

Chỉ thấy mẫu thân Vu thị được nha hoàn dìu xuống xe, mới mấy hôm không gặp mà người đã gầy đi đôi chút, nhưng giữa chân mày lại mang theo vẻ nhẹ nhõm và vui mừng.

 

“Mẫu thân, sao người lại tự mình đến đây?” 

 

Ta bước lên đỡ bà.

 

Vu thị nắm lấy tay ta, nhìn ta từ trên xuống dưới, thấy khí sắc ta còn tốt, ánh mắt điềm tĩnh, bà mới thở phào một hơi thật dài:

 

“Con à, cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi! Mấy hôm trước thực sự dọa c.h.ế.t mẫu thân rồi!” 

 

Nói rồi, hốc mắt bà lại đỏ lên.

 

Hai mẫu t.ử ta dìu nhau vào nội thất, cho lui hết hạ nhân.

 

Vu thị lau khóe mắt, thở dài:

 

“Phụ thân con nghe tin Tuyên Kỷ được thả ra và phục chức, vương phủ bị điều tra, liền uống liền hai chén, cứ nói ‘mắt sáng chọn ngọc, ông trời có mắt’!”

 

Bà vỗ mu bàn tay ta: 

 

“Hiện giờ xem ra, cuộc hôn nhân này của con, lại từ sai mà thành đúng, may mắn tìm được một lang quân thật sự.”

 

Ta khẽ mỉm cười, trong lòng cũng không khỏi cảm thán.

 

Khi đó sau cú ngã ngựa rồi “mất trí nhớ”, ta dứt khoát cắt đứt hôn sự với vương phủ, từng có lúc nguội lạnh đến mức muốn cả đời không gả nữa.