Vân Tú lanh lợi dẫn tất cả người hầu lặng lẽ lui xuống, để lại không gian cho hai kẻ vừa thoát nạn tái ngộ.
Ánh mắt Hứa Tuyên Kỷ chậm rãi lướt qua từng đường nét trên gương mặt ta, thấy quầng thâm nhàn nhạt nơi mắt và sắc mặt vẫn còn tái nhợt, ánh mắt hắn tối lại:
“Mấy ngày qua, vất vả cho nàng rồi.”
Nếu không có ta xoay xở bên ngoài, mạo hiểm lấy chứng cứ, thậm chí khéo léo chuyển giao manh mối cho người cần biết, cục diện tuyệt đối không thể xoay chuyển thuận lợi như vậy.
Ta kiên cường và thông tuệ hơn hắn tưởng rất nhiều.
Ta khẽ lắc đầu: “Ta chỉ làm những gì ta nên làm.”
Ta ngước nhìn hắn, trong mắt mang theo thăm dò:
“Bên vương phủ… thế nào?”
“Bệ hạ đã hạ chỉ, tra xét triệt để tội Hoài Nam vương phủ cùng Lý Sùng Sơn câu kết, tham ô bạc vận lương, buôn lậu binh khí, thậm chí thông đồng với địch mưu phản.”
Giọng Hứa Tuyên Kỷ bình thản, nhưng lời nào lời nấy nặng tựa ngàn cân.
“Vương gia đã bị giam lỏng trong phủ. Vương phi… họ Tạ, tình nghi là chủ mưu và có dính líu đến nhiều vụ g.i.ế.c người diệt khẩu, đã bị đưa đến Tông Nhân phủ giám giữ nghiêm ngặt.”
Tim ta khựng lại.
Dù đã đoán được phần nào, nghe kết cục này vẫn thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Một vương phủ trăm năm, từng hiển hách vô song, vậy mà suy sụp trong chốc lát.
“Vậy… Triệu Tĩnh thì sao?”
Cuối cùng ta vẫn hỏi.
Hứa Tuyên Kỷ nhìn ta một cái, ánh mắt phức tạp nhưng không hề có ý trách, chỉ đáp:
“Hắn biết rõ mà không báo, còn tham dự che giấu tội trạng. Dù không phải chủ mưu nhưng tội vẫn khó tha. Bị tước vị thế tử, giam trong phủ chờ xử lý.”
Hắn dừng lại một thoáng, rồi bổ sung:
“Tô Vân Hòa… nghe nói ngày phủ vương bị bao vây, nàng ta đã treo cổ tự vẫn.”
Ta im lặng.
Tô Vân Hòa… người con gái từng làm bộ yếu ớt, một lòng muốn bám leo, cuối cùng cũng chỉ là một con cờ, hương tàn ngọc nát.
Đáng hận, mà cũng đáng thương.
Sau lớp bụi vừa rơi xuống ấy, là vô số số phận bị cuốn vào vực sâu.
“Bệ hạ… có lẽ đã chuẩn bị từ trước?”
Ta nhớ đến lời ám chỉ của hoàng hậu.
Hứa Tuyên Kỷ gật đầu:
“Vận lương mục nát đã lâu, liên lụy quá rộng, bệ hạ vốn muốn chỉnh đốn. Lý Sùng Sơn câu kết với vương phủ, thậm chí lén giao dịch với tàn dư Địch Nhung để đổi lấy bí pháp luyện tinh thiết, chế tạo binh khí vượt xa quy chuẩn. Tâm tư ấy hiểm độc, đã chạm vào nghịch lân của bệ hạ…”
“May mắn là Kiết tướng quân đã khuất còn để lại vật chứng quan trọng.”
“Chuyện lần này, ta chỉ là đúng lúc gặp cơ hội, trở thành mồi dẫn lửa… cũng là con d.a.o trong tay bệ hạ.”
Hắn nói nhẹ như gió thoảng, nhưng ta biết rõ, trong đó từng bước đều hiểm nguy, chỉ cần sai lệch nửa chút là vạn kiếp bất phục.
Hắn dù là chủ động hay bị động, đã trở thành quân cờ của đế vương, bước đi trên lưỡi dao.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Vậy… sau này thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta không kìm được lo lắng.
“Đại cục đã định. Việc còn lại chỉ là thanh toán và thanh trừng.”
Giọng Hứa Tuyên Kỷ trầm ổn.
“Sau chuyện này, bệ hạ tự có cân nhắc. Còn nàng và ta… chỉ cần chờ là được.”
Thấy ta vẫn nhíu mày, hắn bỗng đổi chủ đề, giọng mềm lại:
“Những ngày qua phủ vắng vẻ, làm nàng sợ rồi. Có muốn ra ngoài đi một chút không?”
Ta ngẩn người.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa rời Hứa phủ, không đi về phía chợ đông đúc, mà ra khỏi thành, đến một bãi cỏ yên tĩnh bên bờ sông ở ngoại ô kinh thành.
Đang vào giữa xuân, cỏ non mướt mát, oanh hót líu lo, nước sông tí tách, nắng ấm trải lên người, xua tan mây mù và đè nén mấy ngày qua.
Hứa Tuyên Kỷ cho tùy tùng lui xuống, cùng ta sóng vai bước trên t.h.ả.m cỏ mềm.
“Nàng còn nhớ nơi này không?”
Hắn đột nhiên hỏi.
Ta nhìn quanh, phong cảnh xa lạ, đành lắc đầu.
“Bảy năm trước, ngày tuyết rơi hôm đó, xe ngựa của nàng kẹt lại ở quan đạo phía trước.”
Hắn chỉ về hướng không xa.
“Còn ta khi ấy… nằm trong bụi cỏ đằng kia, gần như bị lạnh đến c.h.ế.t.”
Ta nhìn theo hướng hắn chỉ, dường như có thể mường tượng ra cảnh tuyết trời băng giá năm ấy, và thiếu niên thoi thóp giữa gió rét.
“Thực ra, hôm đó ta không hoàn toàn hôn mê.”
Giọng hắn trầm, phủ một lớp ký ức xa xăm.
“Ta mơ hồ thấy xe ngựa sang trọng, thấy nha hoàn bước xuống kiểm tra. Rồi… nàng thò đầu ra.”
Hắn dừng bước, xoay người nhìn ta, ánh mắt sâu như đáy nước:
“Ta thấy sự thương xót trong mắt nàng. Không phải thương hại bố thí, mà là một loại… không đành lòng rất thuần khiết. Sau đó, nàng đưa cho nha hoàn ấy một túi điểm tâm.”
“Sau này, ta nhờ túi điểm tâm ấy mà sống được, lê lết đến được kinh thành. Ta cắm đầu vào sách vở, thi đỗ Hàn Lâm, không chỉ để đổi đời, mà còn vì…”
Hắn dừng một nhịp, rồi từng chữ từng chữ vang lên:
“Ta muốn một ngày nào đó, có thể đường đường chính chính đứng trước mặt nàng, không phải với thân phận ăn mày, mà là với thân phận đủ để xứng đôi với nàng. Ta muốn biết, một nữ t.ử có đôi mắt như vậy… rốt cuộc sẽ sống cuộc đời thế nào.”
Ta đứng sững lại, tim như bị thứ gì đó đập mạnh một cái, vừa chua xót vừa nóng bỏng.
Thì ra… đó không chỉ là báo ân.
Cuộc gặp trong ngày tuyết ấy, cái bánh ấm áp ấy… lại gieo trong lòng thiếu niên một hạt giống cố chấp đến vậy, chống đỡ hắn đi qua bùn lầy, từng bước từng bước tiến về phía ta.
“Vì thế, sau kỳ xuân liệp, nghe tin nàng ‘mất trí nhớ’ rồi lui hôn…”
Khóe môi hắn cong lên một đường rất nhạt, như tự giễu, mà cũng như thầm mừng.
“Ta liền biết, cơ hội của ta đến rồi. Cầu cưới nàng… không hoàn toàn là bốc đồng, mà là… chuẩn bị đã lâu.”