Bảy năm trước? Ngoại thành kinh đô?
Trời tuyết? Cậu bé ăn xin?
Ký ức đã bị khóa kín bấy lâu bỗng bị cạy mở một khe hở.
Hình như đó là một mùa đông cực kỳ lạnh, ta theo mẫu thân đi chùa ở ngoại thành thắp hương cầu phúc, trên đường về tuyết bão nổi lên… xe ngựa bị kẹt… một dáng người mỏng manh bên đường, gần như bị tuyết chôn vùi… đôi mắt tím tái vì lạnh nhưng đen thăm thẳm và kiên định… chiếc bánh ta đưa qua… mẫu thân thúc giục khiến màn xe buông xuống…
Những mảnh ký ức vụn vặt lướt qua, mờ nhạt.
Ta thậm chí không nhớ rõ diện mạo cậu bé, chỉ còn khắc khoải nhớ đôi mắt ấy, sáng chói đến kinh ngạc.
Hắn… hóa ra là…
Hứa Tuyên Kỷ khẽ cười, nắm chặt bàn tay ta muốn rút đi, áp sát hơn, nhịp tim ổn định và mạnh mẽ ấy dường như xuyên qua da thịt, đi thẳng vào trái tim ta đã lạnh bấy lâu.
“Không sao đâu.”
Hắn cúi người sát lại, ánh nến chiếu xuống đôi mắt sâu thẳm của hắn, tạo bóng nhấp nhô dịu dàng, hơi ấm thổi qua đôi môi khẽ mở và vành tai nhạy cảm của ta, giọng thấp đến mức gần như thì thầm, mang theo một lời hứa trang nghiêm:
“Tiểu thư quên rồi, nhưng thần một ngày cũng không dám quên.”
“Cả phần đời còn lại đủ dài, thần có thể… từ từ báo đáp ân tình.”
4. Sáng sớm trong phòng tân hôn.
Lời hắn như hòn đá ném xuống hồ lặng, tạo ra từng vòng sóng chồng chồng lớp lớp trong tâm ta.
Trả ơn?
Vậy ra, việc hắn cầu hôn ta, không phải vì tình, cũng không phải tính toán lợi ích, mà chỉ đơn giản vì một miếng bánh nhỏ bé trong trời tuyết bảy năm trước?
Ta trân trân nhìn khuôn mặt đẹp trai gần kề, trong mắt hắn sâu thẳm, dưới vẻ dịu dàng kia, dường như ẩn chứa thứ gì phức tạp và khó đoán hơn.
Ta cố rút tay, nhưng hắn vẫn nắm vững, lực tay mạnh mẽ không cho ta thoát, nhưng cũng không hề làm ta đau.
“Đại nhân…”
Cuối cùng ta tìm lại được giọng mình, khàn khàn và khô ráo:
“Việc ngày xưa chỉ là chút ân cần, không đáng gì. Ngài thật sự không cần…”
“Đối với tiểu thư, chỉ là chút ân cần thôi.”
Hứa Tuyên Kỷ ngắt lời, ánh mắt trầm lắng, giọng điệu không thể nghi ngờ:
“Đối với Hứa Tuyên Kỷ, đó là cứu mạng. Nếu không phải nhờ ân tình một bữa cơm của tiểu thư ngày ấy, có lẽ ta đã c.h.ế.t cóng giữa bão tuyết.”
Hắn từ từ buông tay ta ra, hơi ấm cháy bỏng và nhịp tim mạnh mẽ bỗng xa rời, chỉ còn lại một chút hơi ấm sót lại nơi lòng bàn tay.
Ta vô thức siết chặt các ngón tay lại.
“Đêm đã khuya, tiểu thư hôm nay mệt mỏi, nên sớm nghỉ ngơi đi.”
Hắn lùi một bước, khôi phục lại khoảng cách vừa đủ giữa hai người, tôn trọng mà thoáng lạnh lùng, như thể khoảnh khắc vừa rồi sự áp đảo và bộc lộ cảm xúc chỉ là ảo giác của ta.
Hắn quay sang phía giường gỗ lê hoa lê bên kia phòng, tự tháo áo ngoài, khoác y phục nằm xuống, dáng vẻ bình thản, chẳng hề có một chút thân mật hay âu yếm của đêm tân hôn.
Ngọn nến đỏ lặng lẽ cháy, chảy xuống những giọt sáp uốn lượn.
Ta cứng đờ ngồi trên mép giường trải chăn gấm đỏ thắm, nhìn dáng lưng thẳng tắp của hắn không xa, lòng rối như tơ vò.
Một ngày quá nhiều chuyện xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thánh chỉ, kiệu hoa, tân phòng, và người phu quân hoàn toàn xa lạ, lại còn tuyên bố muốn trả ơn.
Ta vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ “tĩnh dưỡng” cả đời trong phủ quốc công, hoặc nếu có thành thân cũng chỉ là cuộc hôn nhân không liên quan đến tình cảm, cư xử tương kính như tân.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ lấy một người theo cách này.
Cuối cùng, ta vẫn trong mệt mỏi cùng hỗn loạn, khoác y phục nằm xuống.
Chăn gấm mềm ấm, tỏa hương nắng và gia vị, nhưng ta mở mắt, đến nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy giữa những tiếng động nhỏ.
Mở mắt, trước mắt vẫn là trần chạm thêu hoa trăm con, nhắc nhở ta đã là nữ nhân đã có phu quân.
Bên ngoài vang lên tiếng nước chảy và bước chân nhẹ.
Ta ngồi dậy, vén rèm.
Hứa Tuyên Kỷ đã đứng dậy, mặc bộ thường phục xanh nhạt, đứng bên cửa sổ để hầu cận chỉnh trang áo mũ cho hắn.
Ánh sáng sớm xuyên qua khung cửa, phủ lên thân hắn một lớp ánh vàng nhạt, góc nghiêng gương mặt thanh tú, dịu dàng.
Nghe tiếng động, hắn quay đầu, ánh mắt sáng rõ:
“Tỉnh rồi?”
Giọng nói tự nhiên như phu thê nhiều năm.
“Đại nhân.”
Ta hơi ngượng, cúi mắt.
Vân Tú và vài nha hoàn theo sau bước vào, mang theo vật dụng rửa mặt, thấy Hứa Tuyên Kỷ đều giật mình, vội vàng chào, trên mặt xen lẫn tò mò và e thẹn.
Hắn gật nhẹ, nói với ta:
“Giờ Tỵ chúng ta vào cung tạ ơn. Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, nàng dùng đi, đúng giờ thần sẽ đón nàng.”
Nói xong, hắn dẫn hầu cận đi trước, để lại khoảng trống cho ta.
Trong lúc trang điểm, Vân Tú vừa búi tóc cho ta, vừa thì thầm kể lại tin vừa dò hỏi được:
“Tiểu thư, không, phu nhân, nô tỳ nghe nói, phủ cô gia chúng ta nhân khẩu đơn giản, phụ mẫu hắn đều mất sớm, do các thúc bá trong tộc chăm sóc nuôi lớn.”
“Giờ trúng khoa thi, được phong quan, mới có phủ. Trong phủ ngoài mấy lão hầu, chẳng còn thân thích nào khác, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có!”
Nhân khẩu đơn giản, với ta, có lẽ là điều tốt.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Tuyên Kỷ đến đúng giờ.
Hắn đã khoác bộ quan phục xanh đậm, càng tôn dáng thẳng tắp, khí chất thanh quý.
Hai ta cùng rời phủ, cưỡi xe ngựa đi tới hoàng cung.
Trên điện Kim Loan, uy nghi của Hoàng đế vẫn còn đó, nhưng ánh mắt nhìn chúng ta rõ ràng dịu dàng hơn nhiều.
“Thần Hứa Tuyên Kỷ (thần phụ Chu thị) kính tạ bệ hạ ban hôn, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”