Ta tựa trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, xem một cuốn sách nhàn tản, thần sắc yên tĩnh.
Vết thương trên trán đã lành, để lại một vệt hồng nhạt, ẩn trong tóc mai.
Thân thể đã hoàn toàn khỏe, chỉ là ta gầy đi đôi chút, chiếc cằm cũng nhỏ hơn, khiến đôi mắt càng thêm lớn, đen thẳm, thường ngẩn người nhìn vào một điểm nào đó, khiến người khác đoán không ra tâm tư.
“Tiểu thư.”
Vân Tú nhẹ chân bước vào, đặt xuống chén trà hoa nhài mới pha, giọng nói mang theo mấy phần đè nén phấn khích cùng cẩn thận:
“Người nghe chưa? Kim khoa yết bảng!”
Lông mi ta khẽ động, nhưng không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng “ừ”.
Trong phủ gần đây bàn tán không ngừng, ta cũng nghe loáng thoáng.
Kim khoa yết bảng, Trạng nguyên – Bảng nhãn – Thám hoa đều là thiếu niên tài năng.
Đặc biệt vị Thám hoa lang kia, không chỉ văn tài hơn người, ứng đối trước điện làm bệ hạ rất hài lòng, mà dung mạo còn tuấn mỹ thoát tục, khiến kinh thành xôn xao.
“Nghe nói… nghe nói…”
Vân Tú liếc sắc mặt ta, giọng càng nhỏ:
“Hoài Nam vương phủ mấy hôm trước… dường như đã phái bà mối đến phủ Tô học sĩ…”
Phụ thân của Tô Vân Hòa, chính là vị ân sư đã mất của Triệu Tĩnh.
Trang sách dưới ngón tay ta khựng lại một nhịp, rồi lại nhẹ nhàng lật qua.
Ta nâng chén trà, nhấp một ngụm.
Hơi trà ấm với mùi nhài dịu nhẹ, lại chẳng nén được chút vị chan chát nơi đầu lưỡi.
Quả nhiên là vậy.
Ta – hòn đá chắn đường này, vừa được “dời đi” theo một cách xem như thể diện, bên kia tự nhiên sẽ gấp không chờ nổi.
Đang nói dở, tiền viện bỗng truyền đến những tiếng ồn khác thường, hình như có khá nhiều người đi lại, nghị luận.
Một tiểu nha hoàn thở hồng hộc chạy vào, mặt đỏ bừng:
“Tiểu thư! Phu nhân bảo người mau chuẩn bị! Phía trước… phía trước có thiên sứ tới!”
Thiên sứ? Thái giám tuyên chỉ?
Ta sững lại.
Phủ Quốc Công có tước vị, trong cung còn có một vị Hòa phi nương nương vẫn được sủng ái, tiếp chỉ vốn chẳng hiếm lạ.
Nhưng vì sao lại đặc biệt gọi ta đến?
Ta vội thay một bộ trang phục nghiêm chỉnh để gặp khách, khi chạy tới tiền thính, phụ thân ta, Trấn Quốc Công Chu Kình và mẫu thân Vu thị đã đứng chờ với vẻ mặt nặng nề.
Thấy ta vào, mẫu thân lập tức kéo ta quỳ xuống, ánh mắt phức tạp, vừa lo lắng, lại mang theo một tia kinh hỉ khó tin.
Giọng the thé của thái giám tuyên chỉ vang lên trong tiền thính, thánh chỉ văn nhã, đại ý là:
Tân khoa thám hoa Hứa Tuyên Kỷ, tài đức song toàn, làm trẫm rất vui mừng.
Nghe nói Chu phủ có tiểu thư Chu Hữu Dung, hiền hòa đoan trang, đến tuổi cập kê.
Đặc tứ hôn cho hai người, chọn ngày lành thành thân, coi như ân điển.
Ta quỳ trên nền đất lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Tuyên Kỷ?
Vị thám hoa đang nổi như cồn ấy?
Ta và hắn trước nay chưa từng quen biết, vì sao hắn lại xin cưới ta?
Một nữ t.ử “ngã ngựa mất trí nhớ”, bị Vương phủ gần như biến tướng từ hôn?
Ta vô thức ngẩng mắt.
Gương mặt phụ thân nghiêm nghị xen lẫn dò xét, mẫu thân thì vừa mừng vừa lo.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Cho đến khi tiếp chỉ, tạ ân, vào động phòng, ta vẫn cảm thấy mọi chuyện như trong một giấc mơ mịt mờ, chẳng thật nổi.
Phủ Quốc Công và phủ thám hoa trang hoàng rực rỡ, khách khứa đầy nhà.
Ta đội phượng quan nặng trĩu, khoác bộ giá y phức tạp, giống như một con rối tinh xảo, bị tiếng trống chiêng ầm vang và vô số ánh mắt đẩy đi hoàn thành từng nghi thức.
Trong tân phòng, nến đỏ cháy bập bùng, ánh sáng ấm nóng phủ lên mọi thứ xa hoa một tầng hào quang mơ hồ.
Không khí tràn ngập mùi hương kiều diễm của phòng tân hôn và mùi sáp nến cháy.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, dừng trước cửa.
Tim ta bỗng siết lại.
Cửa mở ra, đôi giày hỷ đỏ của nam t.ử chậm rãi bước vào.
Khăn hỷ được một chiếc ngọc như ý quấn lụa đỏ nhẹ nhàng hất lên, tầm mắt đột nhiên sáng bừng.
Dưới ánh sáng long phụng hỷ chúc, Hứa Tuyên Kỷ đứng ngay trước mặt ta.
Một thân đại hồng cát phục, kim tuyến thêu vân tường giao long, khiến gương mặt hắn càng trắng như phủ phấn, môi đỏ như điểm son, so với lần thoáng nhìn ban ngày lại càng thêm vài phần tuấn mỹ và nghiêm nghi.
Sự thanh quý trên người hắn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn cho mọi người lui ra.
Trong khoảnh khắc, tân phòng chỉ còn lại hai chúng ta, yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng nến nổ tí tách.
Ánh mắt hắn rơi xuống gương mặt ta, trầm tĩnh mà chăm chú, chẳng giống đang nhìn một tân nương, mà như đang đối chiếu một dấu vết đoàn tụ lâu ngày.
Sự chuyên chú ấy khiến đầu ngón tay ta khẽ co lại.
Rượu hợp cẩn được đưa lên, tay ta và hắn giao nhau, khoảng cách rất gần.
Ta cụp mắt, có thể ngửi thấy mùi hương thanh sạch, lạnh mát trên người hắn, hòa cùng thoang thoảng mùi rượu.
Bưng rượu ra rồi, hắn vẫn không rời đi.
Hắn bất ngờ nắm lấy tay ta.
Ngón tay ta run lên, vô thức muốn rút lại, nhưng hắn lại không cho ta cơ hội, dẫn dắt một cách vững vàng, ép bàn tay lạnh mát của ta khẽ áp lên bên trái lồng n.g.ự.c của hắn.
Cách một lớp gấm dày sang trọng, nhịp tim bên dưới mạnh mẽ, từng nhịp một, ổn định mà cháy bỏng, khiến đầu ngón tay ta tê liệt nhẹ, như cũng rung theo nhịp ấy.
“Tiểu thư.”
Hắn mở miệng, giọng trầm ấm, quyện vào màn đêm ấm áp, mang theo một nỗi thở dài khó tả, như xuyên qua cả thời gian dài:
“Người có còn nhớ, bảy năm trước ở ngoại thành kinh đô, trong trời tuyết, người đã đưa cho một cậu bé ăn xin một miếng bánh hoa quế còn nóng hổi?”
Ngón tay ta bỗng chấn động mạnh, lập tức ngẩng lên nhìn hắn!