Lòng ta khẽ siết chặt.
Chuyện gì cần đến, rồi cũng sẽ đến.
Từ ngày “mất trí nhớ” về sau, ta chưa gặp lại người cũ một cách chính thức, đặc biệt là… Triệu Tĩnh.
Ta vô thức nhìn Hứa Tuyên Kỷ.
Hắn nhận thiếp mời dát vàng từ quản gia, liếc qua một cái, rồi đặt lên bàn, giọng bình thản:
“Biết rồi, hồi vương phủ, khi đó ta và phu nhân nhất định sẽ dự tiệc đúng giờ.”
Quản gia đáp lời rồi lui xuống.
Trong phòng sách trở lại yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió ngoài cửa sổ xào xạc qua lá tre.
“Nếu nàng không muốn đi, có thể viện cớ bệnh…”
Hứa Tuyên Kỷ nhìn ta, giọng hạ xuống một chút.
Ta lắc đầu.
Tránh được một lúc, không tránh được cả đời.
Đã chọn cách “mất trí nhớ” để chấm dứt duyên cũ, vở kịch này, ta phải diễn cho trọn vẹn.
Ta ngẩng mắt, nhìn thẳng vào hắn, giọng điềm tĩnh:
“Không sao, ta đi.”
Ba ngày sau, trước Hoài Nam Vương phủ xe ngựa rộn ràng, khách khứa đông như mây.
Hai người cùng xuất hiện, ngay lập tức thu hút không ít ánh nhìn.
Trai tài gái sắc, tựa một đôi bích nhân.
Chỉ là bộ đôi này thật sự có phần khiến mọi người bất ngờ, tân khoa thám hoa cùng tiểu thư Quốc công phủ “mất trí nhớ” bị hủy hôn.
Tiếng thì thầm nhỏ vang lên xung quanh, ánh mắt mang sự tò mò, dò hỏi, có lẽ còn pha chút thích thú xem kịch.
Hoài Nam vương phi Tạ thị tự tay ra đón, nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình vừa đủ:
“Hứa tu soạn, Hứa phu nhân, mời nhanh vào!”
Ánh mắt bà ta liếc nhanh qua khuôn mặt ta, mang chút thẩm định, thấy ta thần sắc bình ổn, nụ cười lại càng sâu thêm.
Ta hơi khom gối hành lễ, nụ cười ôn hòa đúng mực:
“Thọ thần vương phi, vãn bối đương phải tới chúc mừng. Chúc Vương phi phúc thọ an khang.”
Lời nói và cử chỉ không chê được chút nào, nhưng vẫn mang khoảng cách lễ phép cần có đối với bậc trưởng bối.
Vương phi cười, kéo tay ta, nói vài câu khách sáo, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Hứa Tuyên Kỷ, dường như muốn đoán điều gì đó từ gương mặt hắn.
Hứa Tuyên Kỷ luôn mỉm cười, đối đáp ung dung, trao đổi vài câu với vương phi rồi dẫn ta vào chỗ ngồi.
Yến tiệc được bố trí trong thủy hiên của vườn phủ, tiếng nhạc dây êm tai, ly chén giao thoa.
Chuyện phải đến, cuối cùng cũng đã đến.
Triệu Tĩnh bước tới, tay cầm chén rượu.
Hôm nay hắn ta mặc lễ phục Thế tử, đội mũ vàng thắt đai ngọc, nhưng khó che đi vẻ phiền muộn và mệt mỏi trên gương mặt.
Ánh mắt phức tạp của hắn ta rơi lên người ta, khẽ nuốt nước bọt, mới quay sang Hứa Tuyên Kỷ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hứa Tu soạn, Hứa phu nhân.”
Giọng hắn ta khàn khàn, các ngón tay cầm chén rượu khẽ siết chặt.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Thế tử.”
Hứa Tuyên Kỷ nâng chén đáp lễ, thái độ bình thản.
Ta cũng theo đó nâng chén, hơi gật đầu, ánh mắt bình thản như nhìn một người xa lạ:
“Thế tử.”
Giọng ta hờ hững, không sóng gợn.
Triệu Tĩnh nhìn vào đôi mắt trong trẻo nhưng vô tình của ta, dường như thật sự bị xóa sạch hắn ta khỏi ký ức, cổ họng d.a.o động dữ dội, sắc mặt lại tái nhợt thêm vài phần.
Hắn ta há miệng, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ uống cạn chén rượu trong tay, giọng khàn khàn:
“Hai vị từ từ dùng.”
Nhìn bóng lưng hắn ta hơi loạng choạng rời đi, ta hạ mắt, che đi một vệt sóng nhẹ nơi đáy mắt.
Rốt cuộc, đó là người ta từng thật lòng mong muốn nắm tay chung sống một đời, dù lòng đã lạnh, vẫn không phải là sắt đá.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp tiến đến gần ta.
Là tay Hứa Tuyên Kỷ lặng lẽ đặt lên mu bàn tay ta dưới gầm bàn.
Bàn tay hắn rộng, ấm, mang chút chai sạn, vững vàng bao lấy đầu ngón tay ta còn hơi lạnh, lặng lẽ truyền đến một sức mạnh nào đó.
Ngón tay ta khẽ rung, nhưng không rút ra.
Đúng lúc này, giữa yến tiệc, một viên quan có quan hệ với Hoài Nam Vương phủ cười nói, giọng mang chút khó nhận ra:
“Nghe nói Hứa thám hoa tài trí hơn người, ứng đối trước điện khiến Long Nhan đắc ý. Hôm nay là thọ thần Vương phi, ngày lành tháng tốt, Hứa thám hoa sao không làm một bài thơ, để tăng thêm hứng thú cho buổi tiệc?”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ta và Hứa Tuyên Kỷ.
Nhìn thì như đang dâng lời tán thưởng, kỳ thực lại đặt Hứa Tuyên Kỷ lên giàn lửa.
Làm tốt là lẽ đương nhiên, làm thường thường thì khó tránh bị chê “danh tiếng lẫy lừng nhưng thực chất không xứng”, còn nếu từ chối, lại càng lộ vẻ nhỏ nhen kém cỏi.
Hứa Tuyên Kỷ sắc mặt không đổi, thản nhiên buông tay ta, đứng dậy nâng chén.
Hắn hơi trầm ngâm, ánh mắt lướt qua sắc xuân đầy vườn bên ngoài thủy tạ và bầy cá đang bơi trong ao, rồi cất giọng sang sảng:
“Vương phi hoa trần gặp tiết lành, ngọc thụ yến bàn chiếu bích tầm. Hạc thọ tăng dồn ngàn tuổi thịnh, bàn đào lặng chúc trăm năm xuân. Sinh ca lượn lờ mây cũng trú, cá chim vui hớn khí lành ngân. Mượn khách đỗ khoa nơi Quảng Hàn, dám đem câu vụng tiến tôn thân.”
Bài thơ chỉnh tề, tao nhã, vừa hợp cảnh để chúc thọ, lại khéo léo gài vào thân phận “chàng khách đỗ đạt trên Quảng Hàn cung” của bản thân, không kiêu không hèn, ung dung tự tại.
Thọ yến tạm lặng một thoáng, ngay sau đó vang lên từng trận tán thán.
“Hay! Hay quá!”
“Hứa Thám Hoa quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Tài tư nhanh nhạy, bội phục, bội phục!”
Vị quan khi nãy ra mặt gây khó cũng thoáng hiện vẻ ngượng ngùng trên mặt, chỉ đành theo đám đông mà khen ngợi.
Hoài Nam Vương phi tươi cười rạng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ, lại truyền người ban thưởng thật hậu.
Hứa Tuyên Kỷ trong một mảnh tiếng khen tụng ấy thản nhiên ngồi xuống, như thể vừa rồi chỉ làm một chuyện nhỏ chẳng đáng nhắc đến.