Hắn nghiêng đầu, rất nhanh liếc qua ta một cái, trong ánh mắt vậy mà mang theo một chút… hàm ý muốn được khen?
Ta bị ánh nhìn hiếm thấy ấy làm cho khựng lại, theo bản năng khẽ cong khóe môi, nâng chén trà lên, mượn động tác nhấp trà để che đi nụ cười vô thức lộ ra.
Nhờ chuyện này, trong tiệc không còn ai dám dễ dàng thử thăm dò vị tân khoa Thám Hoa có vẻ ngoài ôn hòa kia nữa.
Mà giữa ta và Hứa Tuyên Kỷ, cái khoảng cách vô hình, vi diệu ấy, cũng tựa như theo một cái nắm tay, một nụ cười, lặng lẽ tan đi đôi chút.
Đến giữa buổi yến, khách khứa lục tục rời bàn đi thưởng cảnh trong vườn.
Ta được nha hoàn đi theo hầu hạ thay y phục, rửa tay.
Khi đi ngang một thửa mẫu đơn, lại bị người chặn đường.
Là Tô Vân Hà.
Nàng ta mặc một bộ váy vàng nhạt mềm mại, đứng đó như liễu yếu trước gió, mắt hoe đỏ, nhìn ta muốn nói lại thôi, bộ dáng vô cùng đáng thương.
“Chu… Hứa phu nhân.”
Giọng nàng ta mềm mại, mang theo nghẹn ngào.
Ta dừng chân, bình tĩnh nhìn nàng ta:
“Tô tiểu thư có chuyện gì?”
Tô Vân Hà bước lên một bước, lệ tràn bờ mi, đột nhiên quỳ xuống muốn dập đầu:
“Hứa phu nhân, ta xin lỗi người! Buổi săn xuân hôm ấy, nếu không phải vì ta… Tĩnh ca ca cũng sẽ không… làm hại người ngã ngựa bị thương, còn mất cả ký ức… Tất cả đều là lỗi của ta!”
Vân Tú theo sau ta lập tức biến sắc, đang muốn tiến lên.
Ta lại giơ tay khẽ ngăn Vân Tú.
Ta nhìn Tô Vân Hà trước mắt, diễn xuất tinh tế đến mức không chê vào đâu được, trong lòng không hề nổi lên nửa gợn sóng, thậm chí còn thấy có chút buồn cười.
Ta hơi nghiêng người, tránh đi lễ quỳ kia, giọng nhàn nhạt:
“Tô tiểu thư nói nặng rồi. Ngã ngựa là ngoài ý muốn, chẳng liên quan đến bất kỳ ai. Còn chuyện mất trí nhớ… có lẽ là ông trời thương ta, để ta quên đi vài phiền toái không cần thiết thôi. Tô tiểu thư không cần bận lòng.”
Tiếng khóc của Tô Vân Hà bỗng ngừng bặt, dường như không đoán được ta lại phản ứng như vậy.
Nàng ta ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, ngơ ngác nhìn ta.
Ta cũng không nhìn nàng ta nữa, thản nhiên nói:
“Nếu Tô tiểu thư không còn chuyện gì khác, vậy thứ cho ta cáo lui.”
Nói rồi, ta dẫn nha hoàn rời đi, bình thản bước ngang qua nàng ta.
Đi được mấy bước, ta vẫn cảm nhận được sau lưng ánh nhìn đầy không thể tin nổi, thậm chí còn pha chút oán giận.
Vừa rẽ qua hòn giả sơn, ta liền thấy Hứa Tuyên Kỷ đứng chống tay sau lưng dưới khung cửa nguyệt môn, dường như đã chờ một lúc.
Nắng xuyên qua kẽ lá, in từng vệt loang lổ trên người hắn.
Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, mang theo một chút tìm hiểu… và một tầng cảm xúc phức tạp mà ta không hiểu.
Hắn… đã nghe hết rồi?
Trái tim ta bỗng nhiên thắt lại một cách khó hiểu.
6. Dưới ánh trăng, bóng dáng mờ ảo.
Ánh mắt hai ta giao nhau giữa không trung, tiếng nước róc rách từ khe đá trái lại khiến khoảnh khắc này càng thêm tĩnh lặng.
Ta dừng bước, không biết hắn đã nghe bao nhiêu, lại nghĩ thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta xử trí Tô Vân Hà như vậy… liệu hắn có cho rằng ta tâm cơ sâu, vốn chẳng hề là dáng vẻ ôn hòa, mất trí như bề ngoài?
Thế nhưng Hứa Tuyên Kỷ không hề hỏi.
Hắn chỉ đưa tay về phía ta, giọng bình thường như cũ:
“Trong thọ yến hơi ngột ngạt. Tại góc tây vườn có đầm sen, cảnh sắc không tệ. Nàng có muốn đi dạo không?”
Bàn tay hắn rộng lớn, đốt ngón rõ ràng, lặng lẽ đưa ra giữa không trung, chờ ta đáp lại.
Tư thế tự nhiên đến mức như thể chúng ta đã là phu thê nhiều năm.
Ta chần chừ một thoáng, cuối cùng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ngón tay hắn lập tức siết lại, ấm áp và vững vàng bao lấy sự lạnh buốt của ta, dắt ta vòng qua giả sơn, men theo lối đá xanh hướng về phía tây.
Hắn đưa ta rời khỏi cuộc chạm mặt khó chịu ban nãy, không hỏi, không nghi ngờ, chỉ cần một động tác đơn giản như vậy, đã lặng lẽ biểu thị lập trường của hắn.
Đầm sen yên ả.
Những lá sen mới nhú còn nhỏ như đầu kim, lác đác trên mặt nước.
Gió chiều khẽ thổi, mang theo hơi ẩm và mùi cỏ cây thanh mát, xua đi sự ồn ã trong thọ yến và mấy phần buồn bực trong lòng ta.
“Ban nãy…”
Ta cuối cùng không nhịn được mở miệng, muốn giải thích đôi chút.
“Ứng đối rất tốt.”
Hứa Tuyên Kỷ ngắt lời ta.
Ánh mắt hắn rơi xuống làn nước gợn sóng, nét mặt trong hoàng hôn trở nên mềm mại.
“Phiền não không cần thiết… quên được thì tốt.”
Giọng hắn bình thản, nhưng như một hòn đá rơi xuống mặt hồ trong tim ta.
Hắn tin ta?
Hay… hắn vốn chẳng bận tâm ta có thật sự mất trí hay không, hắn chỉ để ý ta hiện tại là ‘Hứa phu nhân’?
Hai người chúng ta sóng vai bước đi, nhất thời không nói gì, nhưng cũng chẳng hề ngượng ngập.
Bàn tay hắn vẫn không buông ra, nhiệt độ giữa lòng bàn tay dần hòa vào nhau.
“Đại nhân dường như khá quen thuộc cảnh sắc trong vương phủ?”
Ta tìm đại một đề tài để phá vỡ tĩnh lặng.
Hắn dẫn đường rất tự nhiên, hoàn toàn không giống người xa lạ với nơi này.
Hứa Tuyên Kỷ khẽ dừng bước, rồi thản nhiên đáp:
“Sau khi đỗ Thám Hoa, từng theo thầy tới vương phủ hai lần.”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, khóe mắt thoáng qua một nụ cười rất nhạt:
“Phu nhân quan sát tinh tường.”
Đang nói thì phía trước bỗng truyền đến tiếng tranh cãi nén thấp giọng, nghe qua có mấy phần quen tai.
Hứa Tuyên Kỷ hơi nhíu mày, kéo ta lặng lẽ tránh vào sau một bụi trúc rậm rạp.
Lá trúc che phủ, vừa khéo có thể nhìn rõ tình hình trong tiểu đình phía trước.