Ta mệnh khổ, năm ta mười tuổi, mất mẹ, cha cũng qua đời.
Khó khăn lắm mới được làm nha hoàn trong nhà quyền quý, chẳng ngờ cả nhà chủ lại bị diệt môn. Ta ôm tiểu chủ nhân chạy thoát khỏi quỷ môn quan.
Ba năm sau, ta mở một quán ăn nhỏ nơi huyện thành. Tiểu ca họ Lý thường xuyên đưa cá đến, đối với ta chiếu cố đủ điều, dường như có tình ý.
Nhưng đóa đào duy nhất trong đời ta, cuối cùng cũng bị người ta bẻ gãy.
Chủ nhân cũ bất ngờ tìm đến cửa.
Hắn ép ta vào khung cửa, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ:
“Nàng muốn gả cho hắn?"
01
Ta vốn là con gái nhà lương thiện.
Cha ta là người duy nhất trong thôn đỗ đồng sinh, dung mạo cũng khôi ngô, nên trưởng thôn vội vã gả khuê nữ nhà mình cho ông.
Thế nhưng, mãi mà cha vẫn chẳng thể thi đỗ tú tài.
Năm ta tròn mười tuổi, trời như hóa điên.
Mưa lớn rả rích suốt nửa năm, lúa màu úng rữa, cỏ tranh mốc meo, nước lũ dâng cao.
Ba mẫu ruộng cằn cỗi chẳng thu hoạch nổi một hạt thóc, trong nhà ngay cả cơm cũng không đủ ăn, huống hồ lo tiền cho cha đọc sách đi thi.
Mẹ ta và cha cãi nhau một trận trời long đất lở, số chén bát còn sót lại trong nhà bị bà đập nát vương vãi khắp sàn.
Cuối cùng, bà theo một vị viên ngoại trên trấn buôn bán mà đi.
Trước lúc rời đi, bà chỉ thẳng vào mặt cha, mắng:
"Ông chỉ là một kẻ vô dụng, có cố nâng lên cũng chẳng ngóc đầu nổi! Tôi mù mắt mới gả về đây!"
Cha ta ôm chặt chiếc bánh ngô đổi về từ nghiên mực quý giá nhất của mình, tấm lưng từng thẳng tắp suốt cả cuộc đời ấy, trong khoảnh khắc liền sụp đổ.
"Là cha... có lỗi với con."
Đó là câu cuối cùng ông để lại cho ta.
Dòng sông dưới chân núi sâu thăm thẳm.
Thi thể cha chìm tận đáy, chẳng ai dám vớt lên.
Chỉ trong một ngày, ta không còn mẹ, cha cũng qua đời.
Nhưng người còn sống thì vẫn phải tiếp tục bước về phía trước.
Bây giờ lương thực đắt đỏ, bà con thân thích thấy ta như thấy ôn thần, ai nấy đều tránh xa.
Muốn tìm đường sống, ta quyết định lên trấn tìm việc làm, nếu không được thì bán thân cũng đành.
Ta đói đến lả người, ngã quỵ trước xe ngựa của nhà Tuần phủ.
"Đây là con gái nhà ai, sao lại gầy đến mức này?"
May mà trong xe có tiểu thư Ôn gia tấm lòng nhân hậu, nàng đỡ ta về, lại còn cho ta bánh màn thầu ăn.
Có bánh màn thầu ăn, thật tốt biết bao.
Chỉ tiếc là cha chưa từng được nếm thử thứ ngon như vậy.
02
Phu nhân nhà họ Ôn nghe nói ta từng đọc qua mấy cuốn sách vỡ lòng, lại biết viết chữ, bèn giữ ta lại làm nha hoàn hầu cận bên tiểu thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sách là do cha dạy ta đọc. Ông từng nói: "Con gái cũng nên đọc sách."
Tiểu thư họ Ôn, đơn danh một chữ "Lương", phẩm tính đoan chính, nhân như kỳ danh, hiền hòa rộng lượng.
Nàng là người tốt vô cùng, ban cho ta cái tên "A Trúc".
Lại còn cùng ta ký "hoạt khế", không nhập tiện tịch.
Nàng bảo: "Một khi đã vào tiện tịch, muốn trở mình e là không dễ."
Rõ ràng tiểu thư chỉ lớn hơn ta hai tuổi, nhưng lại đoan trang hiểu lễ, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi bề.
Năm Lương Xuân thứ hai mươi mốt, tiểu thư vừa tròn mười sáu, tài danh vang xa.
Thế tử của Hoài Châu Phiên Vương – Tống Ngọc – đến cửa cầu hôn.
Tháng Ba năm sau, ta theo một trăm hai mươi tám rương sính lễ, cùng tiểu thư gả vào phủ Tống Vương.
Thế tử phong thái nho nhã, dung mạo đường đường, quả thực xứng đôi với tiểu thư nhà ta.
Ta cảm thán một câu, tiểu thư nghe thấy liền khẽ che môi cười.
"Ngốc ạ, trong mắt ngươi ta là tiên nữ chắc?"
Ta tất nhiên gật đầu, vô cùng chắc chắn:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Tiểu thư vốn chẳng thua gì tiên nữ."
Nàng cười đến cong cả khóe miệng.
*
Lại một mùa xuân nữa đến.
Những cánh én mới làm tổ dưới hành lang, tiểu thư đặc biệt dặn hạ nhân không cần dọn dẹp.
Thế nên, khi hoa nở rực rỡ nhất, lũ chim con cũng ra đời.
Cùng lúc đó, tiểu thư chẩn ra hỉ mạch.
Thế tử nghe tin mừng rỡ vô cùng, ban thưởng khắp nơi, cả phủ trên dưới đều rộn ràng vui sướng vì một sinh linh sắp chào đời.
Ta mất cả canh giờ đào mớ côn trùng trong vườn, lại "hì hục" bò lên thang tre, ghé vào hành lang đặt thức ăn cho đàn chim non.
Chẳng ngờ đế giày dính bùn, trơn trợt, trong chớp mắt ta liền trượt xuống theo chiếc thang tre, suýt thì tim nhảy khỏi lồng ngực.