Nhị công tử và Thế tử có vài phần giống nhau, nhưng lại không mang khí chất nho nhã như Thế tử.
Toàn thân hắn tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, như ánh dương rực rỡ, khiến người ta chỉ nhìn một lần cũng khó lòng quên được.
Sau khi đứng vững, ta vội vã hành lễ tạ ơn, rồi nhanh chóng xoay người chạy mất.
Lúc ngoảnh đầu lại, dường như thấy thiếu niên đứng đó cũng đỏ bừng mặt.
*
Đến ngày thứ năm kể từ khi tiểu thư chẩn ra hỉ mạch, nàng bắt đầu nghén.
Nôn đến trời đất quay cuồng, ăn bao nhiêu ói bấy nhiêu, cả người gầy đi trông thấy.
Phu nhân nhà họ Ôn vội vã ngồi xe ngựa đến thăm, xót xa không thôi, liền đích thân xuống bếp nấu một bát canh cá viên tam tiên.
Tiểu thư may mắn nuốt được chút ít.
Phu nhân không thể lưu lại lâu, nhưng trong nửa tháng ấy, bà vẫn tận tay dạy ta nấu không ít món ăn.
Món ta học chăm chú nhất chính là bát canh cá viên ấy.
Thịt cá lọc sạch xương, dùng sống d.a.o đập nhuyễn, sau đó trộn đều, vo thành từng viên thả vào nước sôi.
Thế tử còn đặc biệt tìm thợ làm một hồ nước nhỏ ngay trong viện để nuôi đàn cá béo, phục vụ cho món canh của tiểu thư.
*
Lúc này, ta đang ngồi xổm bên hồ rắc thức ăn cho cá, chợt nghe tiếng bước chân từ xa lại gần.
Quay đầu nhìn, thì ra là Nhị công tử vừa từ võ trường trở về, mồ hôi trên trán vẫn chưa khô.
Chuyện xấu hổ hôm nọ ta đã sớm quẳng ra sau đầu, bèn đứng dậy hành lễ. Hắn phất tay:
"Không cần khách sáo."
"Ngươi nuôi cá cũng khá đấy, có bí quyết gì không?"
Ta thật thà đáp: "Cũng không có gì, chỉ là tốn chút công sức."
Hắn nhướng mày: "Ồ? Nói thử xem nào?"
Ta chậm rãi giải thích: "Mỗi ngày cho ăn một lần, ba ngày dọn ao một lượt."
Nghĩ một chút, ta lại bổ sung: "Nếu nuôi không được thì bảy ngày thay cá một lần."
Hắn nghe xong bỗng bật cười sang sảng, rồi ngoảnh đầu gọi về phía sau:
"Sao sao, nàng xem, nha đầu này thú vị thật đấy."
Thì ra Thế tử đang dìu tiểu thư đi ngang qua.
Ta vội rắc nốt chỗ thức ăn còn lại, cung kính đứng sang một bên.
Tiểu thư mỉm cười dịu dàng, tựa như cơn gió xuân:
"A Thanh, cùng ăn cơm đi. Muội cũng thử tay nghề của con bé này xem."
Ta vội tìm cây vợt dài, bắt cá trong hồ. Nhị công tử lại giơ tay muốn giành.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn cười rạng rỡ, giọng nói trong trẻo:
"A Trúc, để ta thử xem nào!"
Ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng, từng giọt nước b.ắ.n lên lấp lánh, mặt hồ gợn sóng phản chiếu dáng vẻ tươi sáng của thiếu niên công tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay cả tóc hắn cũng như đang phát sáng.
Chỉ tiếc là…
Ta chẳng cười nổi.
Vì tên thô lỗ này vung vợt quá mạnh, một phen quấy rối khiến ta mất toi gần mười con cá nhỏ.
04
Giữa tiết trời đông giá rét, tuyết trắng phủ khắp đất trời, những cành cây khô cũng bị đóng băng lấp lánh.
Tiểu thư mất cả một đêm mới hạ sinh tiểu công tử.
Ta mở cửa ra, liền thấy Thế tử đứng bên ngoài, đôi mắt và sống mũi đều đỏ hoe, không rõ là vì lạnh hay vì khóc.
Hắn chẳng buồn nhìn đứa trẻ một cái, chỉ lao thẳng vào phòng, đầu cúi thấp, chẳng nói một lời.
Tiểu thư liều mạng sinh con nối dõi cho hắn, cũng không uổng công rồi.
Hiện tại, tiểu thư đã gặp được người tốt, ta cũng được ăn no mặc ấm, thế gian này chẳng còn ngày tháng nào tốt đẹp hơn thế nữa.
Tiểu công tử trắng trẻo như một cục bột nếp. Thế tử đặt đại danh cho hắn là Tống Ninh, nhưng ngày thường, ai ai cũng gọi hắn là "Bảo Nhi, Bảo Nhi".
Tiểu thư tiếp nhận hộ bài và chìa khóa quản gia, bận rộn hơn trước.
Bảo Nhi chập chững lớn lên, đến ba tuổi, ngày nào cũng quấn lấy ta, làm thế nào cũng không rời.
Tiểu thư giả bộ ghen tị, cười trêu:
"Bảo Nhi chỉ cần A Trúc, không cần nương nữa rồi phải không?"
Bảo Nhi lập tức lon ton chạy tới, nhào thẳng vào lòng nàng, giọng ngọt lịm:
"Con yêu nương nhất mà!"
*
Đêm Giao thừa, Bảo Nhi kéo ta vào thư phòng vẽ tranh, viết chữ "Phúc".
Một đứa trẻ mới tí tuổi đầu nào có nghiêm túc gì, chẳng qua chỉ là ham vui mà thôi.
Nhị công tử mua bánh khoai sữa và kẹo tơ đường của Hội Túy Các mang đến dỗ Bảo Nhi. Quả nhiên, thằng bé lập tức ném bút đi, ôm chặt hộp điểm tâm không buông.
Trong phòng có lò sưởi, gia nhân giúp Nhị công tử cởi áo choàng lông cáo đỏ. Hắn mang theo chút khí lạnh bước về phía ta, liếc nhìn bức tranh ta vẽ, nhướng mày hỏi:
"Ngươi vẽ thứ gì vậy?"
Ta không biết vẽ tranh, chỉ là vẽ bừa với Bảo Nhi cho vui, liền thẳng thắn đáp:
"Chỉ vẽ lấy hên thôi."
Nhị công tử bật cười sảng khoái:
"Haha, vẽ hay lắm!"
Bảo Nhi vừa nhai bánh vừa ấm ức kêu lên:
"Nhị thúc, sao người chỉ khen A Trúc mà không khen con? Con cũng vẽ rất cát tường mà!"
Nghe vậy, Nhị công tử khẽ cười khẩy:
"Tiểu quỷ, mau ăn đi! Lạnh rồi là không ngon đâu."