Lời hắn nói đến quá bất ngờ, ta hoàn toàn không đỡ nổi.
Chuông gió trên mái hiên, khi gặp gió sẽ ngân vang.
Còn trái tim ta, khi gặp hắn sẽ đập loạn.
Nhưng ta không muốn.
Nếu con đường phía trước là đường sống, với công lao phò tá tân chủ, hắn ắt sẽ thăng quan tiến chức, đứng giữa vòng xoáy quyền lực, một bước sai là vạn kiếp bất phục.
Những cuộc đấu đá tranh quyền, lừa lọc dối trá nơi triều đình…
Đó không phải cuộc sống ta mong muốn.
Hắn nhìn ta, bất chợt bật cười.
"Ngốc quá, ta sẽ không đi theo vết xe đổ của ông nội và cha ta.
"Chỉ cần ta còn sống, ta nhất định sẽ quay về tìm muội.
"Sau này, muội muốn mở quán ăn cũng được, muốn trồng vài mẫu ruộng cũng xong.
"Từ nay về sau, xuân đi thu đến, băng tuyết tan rồi, ta đều sẽ ở bên muội."
*
Ta chậm rãi ngước mắt nhìn hắn.
Đôi mắt hắn đen như màn đêm, nhưng lại trong sáng tựa thiếu niên năm nào.
*
"Được, ta ở đây đợi huynh."
*
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ánh trăng trong trẻo, trải dài như dòng nước bạc.
Hắn cúi đầu, dịu dàng hôn ta, chỉ chạm nhẹ, nhưng lại lưu luyến khôn nguôi.
*
"Tang Tang, muội ngàn vạn lần đừng chạy theo gã bán cá kia đấy."
Ta giận đến mức giơ tay đ.ấ.m mạnh vào vai hắn.
24
Nhị công tử đã rời đi.
Những lúc rảnh rỗi, ta cũng vô thức nghĩ đến hắn, không biết giờ này hắn có bình an không.
Đầu đông, Nhị công tử gửi về lá thư đầu tiên, kèm theo hai hộp gỗ, một lớn một nhỏ.
Trong thư, hắn nói sắp đến sinh thần bảy tuổi của Bảo Nhi, nên đã nhờ thợ thủ công chế tác một chiếc khóa vàng làm quà cho thằng bé, đặt trong hộp lớn.
Còn hộp nhỏ là món quà dành cho ta.
Hắn tự tay làm, có phần thô sơ, mong rằng ta đừng chê bai.
Ngoài ra, hắn còn gửi hai trăm lượng bạc, dặn ta nhất định phải tiêu dùng.
*
Quà của Bảo Nhi, ta để dành cho nó tự tay mở.
Còn hộp của ta, khi mở ra, bên trong là một cây trâm gỗ, thoang thoảng hương mai nhè nhẹ.
Ta rất thích.
*
Ta nhờ Bảo Nhi chấp bút, viết một bức thư hồi đáp.
Chữ viết của Bảo Nhi cuối cùng cũng ra hình ra dáng, không còn như chân gà bới hay quỷ bò loằng ngoằng như trước nữa.
Ta xem qua một lượt, suy nghĩ một hồi, rồi tự tay viết thêm một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Mong huynh sớm ngày bình an trở về."
*
Còn ngân phiếu, ta không khách sáo nữa.
Dùng nó để thuê một cửa hàng lớn hơn ngay gần đó.
*
Đầu xuân, quán ăn "Tang Ký thực quán" của ta chính thức khai trương.
Tuyết đã rơi nhiều ngày, nhưng đúng hôm ấy trời quang mây tạnh.
Phố xá rộn ràng tiếng pháo nổ vang trời.
*
Không lâu sau, liễu xanh đ.â.m chồi, sông xuân nhuộm sắc biếc, từng đàn vịt thong dong lướt trên mặt nước.
Nhị công tử lại gửi thư đến, lần này là thư riêng gửi cho ta.
Ta mở thư, chỉ thấy vỏn vẹn vài chữ:
"Nỗi tương tư đã sâu, giấy trắng khó viết hết."
Chỉ một câu ngắn ngủi, cũng đủ làm ta đỏ bừng cả mặt.
25
Thiên hạ đại loạn, giang sơn nghiêng ngả.
Mùa thu năm Lương Xuân thứ ba mươi, chiến hỏa lại bùng lên.
Đại quân giương cao cờ hiệu "Thanh quân trắc, trừ gian nịnh", do Phác Vương cầm đầu, thẳng tiến về kinh đô.
Những kẻ trấn giữ bốn phía thành đã sớm đánh mất lòng dân, chưa kịp giao tranh đã tan rã không còn sức kháng cự.
Cuộc chiến này đến nhanh, mà kết thúc cũng nhanh.
Đến khi mọi chuyện ngã ngũ, mùa đông vừa mới chớm sang.
*
Quán ăn của ta vẫn mở cửa như thường, thậm chí còn thuê luôn căn nhà bên cạnh, mở rộng quy mô, tuyển thêm nhân công mới.
*
Ngày trận tuyết đầu tiên rơi trên huyện Vĩnh An, kinh thành truyền đến tin tức mới nhất.
Tân hoàng đế đăng cơ, rửa sạch nỗi oan khuất cho những trung thần như Tống gia, truy phong tổ tiên, bảo hộ con cháu đời sau.
Lại nghe nói…
Vị tướng quân trẻ tuổi nhất bên cạnh tân đế đã chủ động từ quan, hồi hương ẩn cư.
Ngay cả hoàng đế cũng giữ không nổi.
*
Khách trong quán bàn tán rôm rả.
"Thật không thể hiểu nổi, đang làm đại quan mà không làm, lại muốn về quê trồng trọt?"
"Đúng là lạ lùng! Chẳng lẽ trên đời này còn thứ gì đáng giá hơn quyền lực và tiền tài hay sao?"
Ta cũng tò mò, nghe ngóng đôi ba câu.
Đúng vậy, có quyền có thế, thực sự có thể nói bỏ là bỏ sao?
*
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng ta.
"Bà chủ, quán này còn tuyển người không?"
Ta giật mình quay đầu lại.
*
Người đó cao lớn hiên ngang, dáng đứng thẳng như cây tùng giữa trời đông.
Hắn đứng dưới ánh mặt trời, nụ cười sáng rỡ, chẳng khác nào thiếu niên năm ấy.