Xuân Về Chầm Chậm, Dâu Xanh Biếc Phủ Lối

Chương 12



Ta chợt hiểu ra.  

 

"Thảo nào… Bình thường ta mua d.a.o còn phải đăng ký, vậy mà bọn chúng mỗi tên đều có một thanh đao sắc bén."  

 

Hắn gật đầu, giọng trầm xuống:  

 

"Hơn nữa, kinh thành cũng vừa truyền tin đến—  

 

"Cả nhà Hầu gia họ Tiết đã bị tống vào ngục oan."  

 

Hắn khẽ thở dài, ánh mắt trở nên sâu thẳm.  

 

"Chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt Phác Vương."  

 

*

 

Nhà họ Tống năm đó, có lẽ là kẻ đầu tiên.  

 

Nhưng chắc chắn không phải kẻ cuối cùng.  

 

*

 

Ta mơ hồ đoán được điều gì đó.  

 

Có mỏ sắt, nghĩa là có binh khí.  

 

Từ xưa đến nay, chân lý chỉ nằm dưới lưỡi đao.  

 

Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt tối sẫm như màn đêm.  

 

"Tang Tang…  

 

"Vì những người như ta…  

 

"Vì những đứa trẻ như Bảo Nhi…  

 

"Con đường này, ta nhất định phải đi."  

 

"Sẽ có một ngày, nhà họ Tống chúng ta lại đứng dưới ánh mặt trời, rửa sạch những lời nhơ bẩn mà bọn chúng gán lên."  

 

*

 

Ta hiểu cả.  

 

Thánh thượng vô đức, Thái tử bất tài.  

 

Muốn thiên hạ yên ổn lâu dài, muốn dân chúng an cư lạc nghiệp, thì chỉ có một con đường—  

 

Đổi chủ.  

 

*

 

Nếu thắng, đó là con đường sống.  

 

Nếu bại, đó là con đường chếc. 

 

23

 

Những ngày bình yên lại một lần nữa bị xáo trộn—bởi vị Thiên tử nơi kinh thành.  

 

Ngồi vững trên ngai vàng ba mươi năm, hắn đã sớm lạc lối trong trung tâm quyền lực.  

 

Những hầu tước, phiên vương từng cùng hắn giành thiên hạ năm xưa, nay không một ai không khiến hắn kiêng dè.  

 

Chim bay hết, cung tốt cất đi; thỏ khôn chếc, chó săn bị làm thịt.  

 

*

 

Để dọn đường cho Thái tử, hắn tước quyền phiên vương, cướp đoạt binh lực, thậm chí ban c.h.ế.t cho các lão thần, những chuyện này đồn đại khắp chốn, sôi sục khắp nơi.  

 

Một số danh sĩ, học giả uy tín nhất trong giới văn đàn tức giận đứng lên, lời lẽ sắc bén, lên án thẳng thừng.  

 

Thiên tử giận dữ, không thể nhẫn nhịn thêm, lập tức giếc gà dọa khỉ.  

 

Nhưng vụ án đẫm m.á.u này vừa lan ra, lửa giận của hàng vạn sĩ tử khắp thiên hạ chẳng khác nào lửa cháy đồng hoang, bùng lên không thể kiểm soát.  

 

Thiên hạ, cuối cùng cũng đại loạn rồi.  

 

*

 

Hoàng hôn vừa thoáng qua, bóng đêm đã ập xuống.  

 

Dạo gần đây, Nhị công tử càng ngày càng bận rộn, thời gian đến chơi với Bảo Nhi cũng ít dần đi.  

 

Hôm nay cũng vậy, hắn dỗ Bảo Nhi ngủ, rồi ngả người bên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.  

 

Dù nhắm mắt, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn không giấu nổi nét mệt mỏi, hao tổn.  

 

Nhưng ta chỉ là một nô tỳ nhỏ bé từng hầu hạ trong phủ Tống.  

 

Sinh sát, quyền đoạt, vốn là cuộc chơi của kẻ nắm quyền.  

 

Từ đầu đến cuối, mối huyết hải thâm cừu này chỉ đặt trên vai hắn.  

 

Bất kể hắn chọn con đường nào, ta cũng không có tư cách khuyên nhủ.  

 

Điều duy nhất ta có thể làm, là chăm sóc tốt cho Bảo Nhi, không trở thành gánh nặng của hắn.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

*

 

Ta cứ ngỡ hắn đã ngủ rồi.  

 

Nhưng bỗng nhiên, giọng hắn khẽ vang lên giữa đêm khuya.  

 

"Tang Tang."  

 

Ta giật mình, đáp khẽ:  

 

"Ừm?"  

 

Hắn không mở mắt, chỉ thở dài rất nhẹ.  

 

"Mệt quá…"  

 

Một thoáng im lặng.  

 

Rồi hắn lẩm bẩm:  

 

"Cũng may, ít ra… muội vẫn còn ở đây."  

 

*

 

Lúc ấy ta mới nhớ ra.  

 

Hắn cũng chỉ mới hai mươi tư tuổi. 

 

24

 

Liên tiếp mấy ngày liền, Bảo Nhi không chờ được Nhị công tử, nhưng lại chờ được Dương Hoài đến ăn cơm.  

 

Trước khi Dương Hoài rời đi, ta nhờ huynh ấy chuyển lời đến Nhị công tử:  

 

Bảo Nhi mong được gặp huynh, nếu có thời gian rảnh, mong huynh ghé qua một chuyến.  

 

Không biết lời nhắn ấy được truyền đến tai Nhị công tử bằng cách nào, nhưng đến khi hắn tới, câu nói đã biến thành—  

 

"Dương Hoài nói muội nhớ ta, vậy nên ta đến đây rồi."  

 

Ta vô thức ngẩng lên nhìn hắn, lại trúng ngay ánh mắt mang theo phong trần mệt mỏi của hắn, mặt ta lập tức nóng ran đến tận vành tai.  

 

Từ nay về sau, không thể để Dương Hoài truyền lời nữa.  

 

*

 

Nhị công tử thu lại ý cười, nghiêm túc nói:  

 

"Tang Tang, hôm nay ta đến là để từ biệt."  

 

Ta siết chặt tay, khẽ hỏi:  

 

"Khi nào khởi hành?"  

 

"Tên đó e là sắp ra tay với Phác Vương, sáng mai ta sẽ lên đường."  

 

Ta gật đầu, thấp giọng nói:  

 

"Tối nay ở lại, cùng Bảo Nhi ăn một bữa cơm đi."  

 

"Được."  

 

*

 

Bảo Nhi biết hắn phải đi, đêm đó khóc mãi không thôi.  

 

Cuối cùng, hai người hứa sẽ thư từ qua lại, lúc này thằng bé mới sụt sịt thiếp đi.  

 

Lúc rời khỏi phòng, Nhị công tử chợt quay sang nhìn ta.  

 

"Tang Tang, ta có chuyện muốn nói với muội."  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta sợ đánh thức Bảo Nhi, liền dẫn hắn ra sân nhỏ.  

 

*

 

Ánh trăng đổ dài bóng hắn trên mặt đất.  

Hắn lặng lẽ nhìn ta, giọng nói trầm thấp hơn bình thường.  

 

"Tang Tang."  

 

"Ừm?"  

 

"Ta từng nghĩ, nửa đời còn lại của mình sẽ chỉ có một mình, cô độc không nơi nương tựa.  

 

"Không ngờ, lại có thể gặp được muội và Bảo Nhi.  

 

"Nhìn thấy muội, ta mới có thể an lòng một chút.  

 

"Muội đối với ta… như ánh trăng nơi núi rừng, khi ta còn chưa kịp nhìn rõ lòng mình, muội đã sớm bước vào tim ta rồi.  

 

"Chuyến đi này, có lẽ ta sẽ không còn ngày trở về.  

 

"Nhưng dù thế nào, ta cũng muốn để muội biết—  

 

"Ta yêu muội.  

 

"Nếu ta thắng lợi trở về, nếu muội bằng lòng, ta nhất định sẽ cưới muội làm thê tử."  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com