Xuân Xanh

Chương 17



Có rất nhiều việc đã xảy ra trước ngày Hà Thanh chính thức bước vào năm học mới.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng kỳ nghỉ hè đầu tiên ở THPT Y cũng sẽ là kỳ nghỉ hè đúng nghĩa cuối cùng của mình với tư cách là một học sinh.

Sau cái đêm mà phòng đọc sách sáng đèn vào ba giờ sáng, cô và Đăng Dương đã ầm ĩ với nhau một trận. Nói là ầm ĩ, thật ra cuộc tranh cãi giữa hai người chỉ khác những lần nói chuyện bình thường ở chỗ nó căng thẳng hơn, và không ai chịu nhượng bộ trước người còn lại.

"Anh không có ý kiến gì nếu em muốn thi cấp thành phố. Nhưng thi quốc gia khác xa so với tất cả những gì em được học ở trường em. Em có biết những bạn xác định thi VMO* ở các trường chuyên phải ôn luyện trong bao lâu không?"

Hà Thanh không biết. Nhưng việc tìm hiểu với cô chỉ mất hơn một ngày. Sự cố chấp của Hà Thanh không giống chút nào với Đăng Dương, nó ngây ngô và liều lĩnh đến mức khiến anh phải tạm bỏ qua cả vấn đề của bản thân mình.

"Em có hơn một năm để học mà ạ. Nếu nửa năm nữa không đạt giải nhất vòng cụm thì em sẽ dừng lại ngay."

Không lay chuyển được suy nghĩ của Hà Thanh, Đăng Dương tìm đến người bạn thân ở 12 Toán 1 của mình và nhờ cậu ấy giúp anh phân tích dựa trên thực tế cho cô hiểu. Bạn thân của Đăng Dương từng đạt giải nhất kỳ thi VMO hai năm liền và cũng từng tham gia vòng chọn đội tuyển quốc gia dự thi Olympic quốc tế Toán. Nhưng Đăng Dương không ngờ việc này chẳng những không khiến Hà Thanh thay đổi quyết định mà còn khiến cô muốn theo đuổi giải quốc gia đến cùng.

"Mày cứ để em ấy học xem. Con bé biết nhiều hơn mày nghĩ đấy. Tao nói không phải muốn gieo hy vọng hay gì, nhưng nếu không đủ khả năng thì tự khắc con bé sẽ biết bỏ cuộc thôi."

Đăng Dương biết Hà Thanh có năng lực. Nhưng các trường cấp ba ở Hà Nội không thiếu nhất là người có năng lực.

"Mày biết Hà Thanh nói gì với tao không? Em ấy nói nếu tao nói thật về lý do mày rời đội tuyển thì em ấy sẽ suy nghĩ lại."

Chắc chắn không đời nào Đăng Dương muốn Hà Thanh biết được lý do thật sự. Thế nên tất cả những gì mà người bạn thân nhất của Đăng Dương làm trong suốt cuộc gọi kéo dài ba tiếng đồng hồ là để Hà Thanh thử giải đề thi đầu vào toán chuyên của HSGS đợt vừa rồi.

"Thật ra tao gặp nhiều nhóc giống Hà Thanh ở lớp dự tuyển của mấy đứa khối mười lắm, cứ phải để đến lúc chúng nó tự học rồi tự cảm nhận mới biết được."

Sự kín đáo của Hà Thanh kể từ lúc bước chân vào THPT Y khiến nhiều người quên mất cô là thủ khoa đầu vào của khoá mình. Hà Thanh đạt mười Toán và tiếng Anh, đủ cao để bù lại điểm tám phẩy năm khiêm tốn của môn Ngữ văn, nhưng cô chưa bao giờ chủ động kể về thành tích đó. Số lượng sách bài tập bồi dưỡng học sinh giỏi Toán mà Hà Thanh đã làm - tính riêng trong năm lớp tám và lớp chín - để chuẩn bị cho kỳ thi cấp ba thậm chí có thể đem so với một vài thành viên đội tuyển học sinh giỏi Toán của THCS C.

Lý do duy nhất khiến Hà Thanh không giữ được vị trí đứng đầu ở học kỳ một năm lớp mười là điểm trung bình môn Văn. Sang đến kỳ hai, khi đã quen với cấu trúc đề và nắm được cách làm bài, nó không còn là vấn đề nghiêm trọng với cô nữa.

Thầy chủ nhiệm 10A3 và cô chủ nhiệm 10A1 từng có một cuộc trò chuyện với nhau về Hà Thanh và Trần Minh Phúc - tất nhiên là nội dung không được tiết lộ cho người được nhắc, xoay quanh thành tích nhất khối và nhất trường của hai đứa. Kết quả tổng kết ngang nhau, nhưng điểm chưa làm tròn của Hà Thanh cao hơn. Phúc Trần học đều với tất cả các môn cùng dao động quanh con số chín phẩy ba, trong khi Hà Thanh yếu hơn ở các môn xã hội nhưng nổi bật áp đảo với mức trung bình trên chín phẩy sáu ở tiếng Anh và cả bốn môn tự nhiên. Chuyện này cũng cho thấy rõ rằng Hà Thanh không phải một người học vì thành tích, nếu cô học vì thành tích, mọi thứ có thể còn hơn như vậy.

Song, tất nhiên, không có gì tự nhiên đến với Hà Thanh cả. Hơn ai hết, Hà Thanh biết rằng mình đã phải bỏ ra những gì. Một khi thực sự theo đuổi kỳ thi học sinh giỏi quốc gia, cô sẽ phải đánh đổi rất nhiều thứ, bao gồm cả những thứ mà mất không ít thời gian mình mới giành được.

Sau hơn năm tuần kể từ ngày sinh nhật, cuối cùng Hà Thanh cũng dùng đến điều ước đang bỏ ngỏ của mình.

"Con muốn... bố mẹ giúp con tìm một giáo viên Toán luyện thi học sinh giỏi quốc gia, được không ạ?"

Đăng Dương đỗ nguyện vọng hai, Đại học Y dược Thành phố Hồ Chí Minh. Tối hôm đó, đợi anh nói xong quyết định sẽ nhập học với cả nhà, trước mặt bố mẹ, Hà Thanh ngồi nghiêm túc trên sofa như thể đây là lần cuối cùng được nghiêm túc và mở lời về mong muốn tuổi tròn mười sáu của mình.

Phản ứng đầu tiên của hai vị phụ huynh là ngây người trong vài giây. Bố mẹ hai đứa không lạ lẫm gì với kỳ thi này. Cả hai người từng học ở Chuyên Nguyễn Huệ, thậm chí mẹ cô còn từng được cử đi thi vòng thành phố - vòng cao nhất ở thời ấy, và đều biết cơ hội dành cho học sinh ở các trường không chuyên thấp như thế nào. Họ nhìn Hà Thanh, rồi nhìn Đăng Dương, nhưng cậu con trai lớn chỉ khẽ lắc đầu như muốn nói "Con hết cách với em ấy rồi".

Một cuộc trao đổi dài khác lại diễn ra, song phụ huynh hai đứa đều ngầm hiểu kết quả khi đến cả Đăng Dương còn không nói lại được con gái út của họ. Thái độ chắc chắn và lời cam đoan của Hà Thanh - đặc biệt đây còn là vấn đề liên quan trực tiếp đến định hướng đại học của cô - khiến bố mẹ khó đành lòng từ chối được.

Giáo viên mà mẹ cô ngỏ lời là thầy giáo dạy Toán trước đây của mẹ. Thời gian cho mỗi buổi học kiến thức thi VMO là bốn tiếng, mỗi tuần Hà Thanh chỉ cần đến một buổi, quan trọng hơn là thời gian dành cho việc tự học. Thầy đã nghỉ hưu, có một cháu trai đang học 11 Toán 1 ở Hà Nội - Amsterdam. Cậu ấy bằng tuổi Hà Thanh, hai người học cùng nhau, nhưng khác với cô, người ta đang chuẩn bị cho vòng chọn đội tuyển thành phố vào cuối tháng chín, tức là thi vượt lớp với khối mười hai.

Khi kể chuyện này cho Thành Hưng vào buổi lễ khai giảng năm học mới, Hà Thanh vẫn chưa thể tin rằng cậu bạn kia chính là người mình không muốn gặp lại nhất sau khi tốt nghiệp THCS C.

Đỗ Duy Tùng Lâm. "Đỗ Lâm". "Giáo sư".

Lớp trưởng lớp bên cạnh, người cạnh tranh duy nhất cùng Hà Thanh cho vị trí nhất khối suốt bốn năm cấp hai, cũng là người đã đưa thư tình cho cô trong buổi lễ bế giảng cuối cùng của bọn họ ở THCS C.

Không chỉ con trai tuổi này mới để ý đến tự tôn, con gái cũng thế. Cú sốc trượt chuyên của Hà Thanh là chuyện mà chắc chắn Tùng Lâm biết. Hà Thanh không thích Tùng Lâm, không quý cũng không ghét, nhưng chính vì biết được cậu ấy từng thích mình nên cô mới không bao giờ muốn hai người gặp lại.

"Trái Đất tròn nhỉ?" Thành Hưng đáp, sau khi nghe Hà Thanh thuật lại toàn bộ mùa hè của mình một cách vắn tắt nhưng vẫn mất gần nửa tiếng đồng hồ.

"Lúc nhìn thấy Đỗ Lâm tao kiểu mất nhận thức luôn ấy mày." Hà Thanh rầu rĩ.

Lẽ ra Thành Hưng phải lên hàng đầu tiên ngồi vì thằng nọ là lớp trưởng. Nhưng bản tính tò mò trong người Thành Hưng lớn hơn, và thằng nọ thẳng thắn thừa nhận điều đó bằng cách dí Thảo Vy lên đầu hàng thay mình, sau đó trốn xuống cuối dãy để làm thùng rác cảm xúc cho Hà Thanh trong sự tự nguyện tuyệt đối.

Đó chỉ là một cách nói. Thực tế là Thành Hưng còn ước Hà Thanh chịu mở miệng về những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình.

"Tao không biết mày lo đến vấn đề này chưa, nhưng cố gắng đừng overthinking khi học cùng với bạn đấy." Thành Hưng nhìn cô, và bắt đầu tiết học về áp lực đồng trang lứa. "Xuất phát điểm của hai đứa mày không giống nhau. Như mày kể thì bạn Lâm kia đã xác định vào chuyên Toán từ lớp sáu lớp bảy rồi, hơn nữa chương trình của bên chuyên khác hẳn bọn mình, nên mày đừng có mà nhìn người ta rồi tự đặt áp lực cho bản thân. Hiểu không?"

Hà Thanh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng Thành Hưng cảm thấy cái gật đầu của cô không đáng tin cho lắm.

Ánh dương tháng chín vẫn chói và sáng rực, nhưng không gắt bỏng như lúc đương giữa mùa hè nữa. Hai đứa ngồi cuối hàng, chìm trong màn nắng vì mái che không che tới. Bài phát biểu của cô hiệu trưởng có lẽ vẫn còn một phần ngắn nữa.

Ban nãy Gia Bách cũng gửi cho cô một bức ảnh qua Instagram, người được chụp là cô, ảnh hơi mờ nhưng chọn góc khá đẹp. Lúc đó Hà Thanh đang đưa tay lên che nắng, Gia Bách hỏi cô sao không dồn lên các ghế trên để ngồi.

"Lát nữa đi ăn tào phớ không?"

"Đi. Rủ Châu An nữa nhé?"

"Thế mày nhắn nó đi."

Giống như đã chờ đợi từ rất lâu, Hà Thanh vừa rủ đi là Châu An lập tức đồng ý.

Với tiêu chí đơn giản, ngắn gọn và đúng trọng tâm để học sinh không phải ngồi dưới cái nắng quá lâu, đúng tám rưỡi, buổi lễ khai giảng kết thúc. Các lớp được gọi về khu vực sân khấu để chụp ảnh tập thể, 11A2 xếp hàng đợi chụp trước, 11A3 xếp hàng chờ lượt sau.

Khai giảng năm ngoái Hà Thanh là đại diện học sinh khối mười, giữa kỳ hai thì lên nhận tuyên dương đạt giải học sinh giỏi, bế giảng thì lên nhận khen thưởng toàn trường, phong thái điềm đạm, đường nét hài hoà, không quá nổi bật nhưng rất dễ nhớ, những thành viên phụ trách chính của câu lạc bộ nhiếp ảnh đều nhận ra cô, cô chỉ ở yên một chỗ cũng thu hút ống kính mấy lần.

Hết hè Hà Thanh cao lên hơn một mét sáu mươi bảy, đi giày cao vào là ngang bằng với kha khá bạn nam trong lớp, ấy thế mà khoảng cách đỉnh đầu giữa cô và người đứng ngay trước mặt hình như chẳng được rút ngắn đi chút nào.

"Cậu cao lên đúng không?"

Hà Thanh hỏi. Hiếm lắm mới có dịp cô thấy Trường Văn đeo cà vạt. Cậu không mang balo, áo sơ mi thả ngoài quần âu, tóc để sidepart rủ, đúng nội quy thì vẫn đúng nhưng không hoàn toàn nghiêm chỉnh.

"Ừm, chắc khoảng hai, ba phân gì đấy."

Trường Văn trả lời. Trong đợt khám sức khỏe cuối kỳ một năm lớp mười, chiều cao đo được của cậu là một mét tám mươi ba. Hệ xương trên người cậu đã qua thời điểm nhảy vọt về tốc độ phát triển từ lâu lắm rồi, có chăng là trong hè cậu chơi thể thao nhiều hơn nên thay đổi mới dễ thấy hơn trong năm học.

"Sao lại là "chắc"?"

"Thì tại chưa đo lại mà. Nhưng từ hôm đi học lại đến giờ cũng có mấy người bảo trông đồng phục của tớ hơi cộc rồi."

Thật ra tự Trường Văn cũng cảm nhận được, áo sơ mi nhìn không khác lắm, vẫn mặc được, nhưng gấu quần đồng phục thì đang trên mắt cá chân cậu một chút.

Như định luật Murphy đã chỉ ra, cái gì không mong muốn có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra, ngay trước khi Trường Văn kịp nói thêm điều gì đó để kéo dài cuộc hội thoại, đám đông quanh cậu nhanh chóng bắt kịp đề tài và một số gương mặt quen thuộc lại bắt đầu ồn ào lên.

Gia Bách đứng một bên, nghe nhưng không tham gia, chủ yếu là vì có sự hiện diện của Hà Thanh ở đó.

"Văn bây giờ chắc phải mét tám lăm rồi ấy nhỉ?"

Thục Khuê nhìn cậu rồi nhìn Đức Anh đứng bên cạnh mình, thắc mắc. Đức Anh không thấp, chỉ có điều Thục Khuê khá cao nên hai người đứng với nhau không chênh nhiều.

"Mình tự biết mình ở đâu mà, bạn không nhất thiết phải làm thế đâu Khuê."

Thục Khuê khoác tay Đức Anh, cười hì hì, sau đó quay sang gọi Trung Nghĩa:

"Nghĩa đứng vào thử xem. So hai đứa này với nhau là biết mà."

Nghe thấy tên mình, Trung Nghĩa rời mắt khỏi màn hình điện thoại, vừa đáp lại vừa nhăn mặt:

"Sao tao lại biến thành thước đo rồi?"

"Thì cứ thử đi xem nào."

Trung Nghĩa cao một mét chín, cao nhất lứa thành viên cùng năm của câu lạc bộ bóng rổ, cao nhất cả cái câu lạc bộ tập hợp toàn những người cao nhất đó, ai đứng cạnh cậu ấy cũng biến thành người lùn. Trường Văn không tình nguyện lắm nhưng vẫn đứng yên cho mấy đứa bọn họ áng chừng, Hà Thanh ngước mắt, nhìn cậu và Trung Nghĩa một lúc rồi nói:

"Thế này thì cậu đến mét tám lăm đấy, có khi hơn."

Đó vốn là cuộc nói chuyện của hai đứa chứ không phải của một đám người. Trường Văn thầm nghĩ, vấn đề là Hà Thanh thích con trai cao bao nhiêu mới được.

Câu chuyện chỉ kết thúc khi 11A2 được gọi lên chụp ảnh.

11D2 đã chụp xong từ lượt đầu. Châu An chờ bên cạnh sân khấu chính, Thành Hưng chụp xong với lớp cũng ra đứng cùng cô nàng để đợi nốt Hà Thanh.

Trong một khoảnh khắc bất chợt khi Châu An vô tình rời mắt khỏi Đình Vũ để nhường đường cho một nhóm các bạn nam bê ghế đi qua, cô nàng đã thấy một hiện tượng lạ.

Cả Trường Văn và Gia Bách cùng đang giơ điện thoại lên, giống như muốn chụp gì đó trên sân khấu.

Châu An không thân với hai người này bằng Thành Hưng hay Hà Thanh, nhưng cô nàng không đến nỗi chẳng biết gì về tính cách của các cậu ấy. Trên sân khấu toàn người là người, nhưng không phải lớp các cậu ấy, vậy thì lý do là gì cho một người có đủ tất cả các loại mạng xã hội nhưng không bao giờ thấy đăng gì và một người gần như chỉ dùng đến điện thoại lúc cần liên lạc?

Châu An không biết Thành Hưng có thấy điều cô nàng đã thấy hay không. Thành Hưng là một đứa khá dễ nói chuyện cùng, Châu An không sợ bị Thành Hưng đánh giá, chỉ có điều việc này hình như không thật sự nằm trong phạm vi những chủ đề phù hợp để cô nàng nói với cậu ấy.

Và Châu An lựa chọn im lặng.

Thành Hưng không giống cô nàng - cảm xúc gì cũng thể hiện hết trên nét mặt, và thay vì đứng yên đoán mò, thằng nọ nhẹ nhàng lùi về phía sau vài bước để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Thành Hưng chỉ xác nhận được rằng Gia Bách thật sự đang chụp người-nào-đó vì cậu ta đứng gần thằng nọ hơn, nhưng với cách cầm điện thoại của Trường Văn thì Thành Hưng dám chắc đến tám phần là cậu cũng đang làm điều tương tự.

Mọi thứ hoàn toàn xong xuôi cũng đã là chín giờ sáng.

Không chỉ mỗi mấy đứa Hà Thanh định đi ăn tào phớ, câu lạc bộ bóng rổ cũng đi, nhóm chơi thân từ cấp hai của Gia Bách và Đình Vũ cũng thế.

Ban đầu Hà Thanh định gọi thêm sẵn một cốc mang về cho Đăng Dương, nhưng sau đó lại thôi vì Thành Hưng nói nên để lúc về hẵng mua, lấy sớm quá thì đá sẽ tan hết. Quán kín tất cả các chỗ, Thành Hưng phải lấy khay đặt lên ghế để làm thành một cái bàn tạm thời, ba người vừa ăn vừa nói về giải nhảy cổ động sắp tới.

Giải nhảy cổ động được tổ chức dành riêng cho lớp mười một và lớp mười hai, chia đội theo khối, thường sẽ tiến hành bốc thăm vào tuần thứ ba của tháng chín. Vòng sơ khảo là một tháng sau, ba tuần tiếp theo thì đến thẳng chung kết. Chung kết năm ngoái diễn ra ở Mai Châu cùng với đợt đi hai ngày một đêm của toàn trường, có thể năm nay nhà trường cũng sẽ sắp xếp như vậy.

"Mỗi đội là ba lớp đúng không?"

Hà Thanh vừa ăn vừa giữ quạt điện cầm tay, ba đứa ngồi ngay gần với đội bóng rổ, gần như không cảm nhận được chút gió nào. Toàn bộ quạt trong quán đều đang bật ở mức cao nhất, song tiếng quạt chạy cũng chưa là gì so với tiếng nói chuyện.

Châu An đang uống nước nên đành gật đầu trước, sau đó mới nói thêm:

"Không biết lớp bọn mình có duyên cùng đội với nhau nữa không nhỉ?"

"Được thì tốt, biết cách làm việc rồi thì cũng đỡ mất thời gian làm quen với đỡ cãi nhau." Thành Hưng đáp. "Như lớp bà Hoài Minh với lớp ông Đăng Hoàng ấy, gặp nhau cả hai mùa YARD với giải cổ động năm ngoái luôn, quen mặt đến mức còn có sẵn cả danh sách đặt Tocotoco với Highlands. Chỉ bị mỗi cái là nhìn nhau nhiều quá hơi chán thôi."

"Hai người có định tham gia không?" Hà Thanh hỏi.

"Để xem cùng đội với lớp nào đã. Ví dụ mà gặp 11A6 thì em chạy vội." Châu An nghĩ một lúc rồi nói.

"Sao cái lớp đấy làm gì mà lớp nào cũng không thích thế?" Thành Hưng nhíu mày.

Châu An buông thìa, cười khẩy:

"Khối mình vẫn thi chung Toán Văn Anh còn các môn tổ hợp mới chia theo ban đúng không? Lúc thi tiếng Anh cuối kỳ trước có đứa con gái bên A6 chép bài một bạn lớp tao, bị giám thị nhắc lần thứ hai nên cả hai đứa cùng bị đánh đấu bài, nhưng con đấy về A6 lại bảo là bạn lớp tao cố tình đòi chép bài nó dù nó không cho nên mới bị bắt. Thế mà cái lũ đấy vẫn nói bóng gió các kiểu bạn lớp tao trong khi bài bạn í đang làm dở bị đánh dấu vẫn được bảy, còn con kia chỉ được có năm rưỡi ấy mày."

Hà Thanh cũng gật gù:

"Lớp tao cũng dính. Nhớ hôm bán kết bóng rổ không? Lớp tao từ đang thua lên dẫn trước, thế xong sang hiệp sau có một đứa cố tình đánh cùi chỏ vào mặt Đức Anh. Lúc đấy bọn tao hoảng gần chết, may mà Đức Anh tránh kịp, nhưng vẫn tím gò má mất cả tuần. Bên đấy còn không thèm xin lỗi hay gì."

Châu An "À" lên một tiếng.

"Em cũng nhớ vụ bán kết. Cái bạn gì ấy nhỉ, à, Xuân Tùng, còn suýt lao vào đánh lại thằng kia."

Hà Thanh nhìn cô bạn nhỏ của mình, cười khẽ:

"Cỡ Tùng là suýt, đợt đấy Vũ ngã trẹo vai nên không vào sân được, chứ nó mà vào là đánh nhau thật rồi. Nó chỉ trông vô hại với mỗi em thôi."

Thành Hưng vừa nghe vừa trộm vía vì 11A2 chưa dính dáng đến 11A6 lần nào. Thằng nọ nhìn một lượt xung quanh để thử tìm xem có người nào lớp 11A6 mà mình biết mặt đang ở đây không, nhưng không tìm thấy ai.

"Làm tao tự nhiên nhớ đến đợt đi Yên Tử vừa rồi. Tao tưởng D2 của An không ổn với A1 thôi."

Châu An lắc đầu:

"A1 vẫn ổn chán mày ơi. Thật ra A1 thì chủ yếu là bọn tao dính chuyện riêng thôi, mang tiếng thì loanh quanh chỉ có mấy đứa như Hoàng Tường, chứ không thích gây sự cả lớp như A6."

Bọn họ gọi đây là kể sự thật về người không tốt.

Mãi đến gần mười giờ, khi bạn cùng trường đã ra về gần hết, ba đứa mới đứng dậy thanh toán. Thành Hưng và Châu An đưa tiền lẻ trước cho Hà Thanh, cô mua thêm xong thì tiện trả tiền luôn một thể.

"Cô ơi, bọn cháu thanh toán ạ. Với cô lấy cho cháu thêm một cốc thập cẩm mang về ạ."

Hà Thanh và Thành Hưng ăn tào phớ ở đây từ lúc bắt đầu học cấp hai, cứ đến hè là tuần nào cũng ghé qua, nếu bận học, lâu lâu mới quay lại còn được cô chú chủ quán hỏi thăm vài câu.

"À, vừa nãy có một bạn cũng mua hộ cháu một phần mang về đây này, cháu có muốn mua thêm nữa không?"

Cô chủ quán vừa nói vừa đưa cốc tào phớ đóng sẵn cho Hà Thanh. Cô tròn mắt, hết nhìn túi đồ rồi nhìn hai người còn lại, vì bất ngờ nên không lập tức cầm lấy.

"Cô có nhớ bạn đấy trông như nào không ạ?"

Hà Thanh hỏi dò. Cô chủ quán chỉ vào Thành Hưng lúc này đang đứng một bên hóng chuyện, nói:

"Con trai, cũng mặc đồng phục trường cháu đấy, đeo kính với tóc ngắn hơn Hưng một tí. Cô nhìn không kỹ còn tưởng Hưng, hoá ra không phải."

Con trai, đeo kính, tóc hơi ngắn, đã về trước, có thể bị nhầm với Thành Hưng.

Hà Thanh gửi tiền, sau đó ngập ngừng nhận cốc tào phớ. Đồ vẫn do cô chú làm, nếu Hà Thanh không cầm thì phần đã đóng sẵn thế này gần như sẽ phải đổ đi vì không bán được cho khách khác.

Châu An hé môi như định nói gì đó. Hà Thanh không cố ý chặn họng cô nàng, nhưng hiện tại cô thật sự không muốn đưa ra bất kỳ suy đoán chủ quan nào về người mà chắc hẳn bọn họ đều đang nghĩ đến.