Jayden đang phát trực tiếp, vẫn là góc quay đó, từ cổ xuống, với cây guitar màu đỏ trên tay. Đây là bài thứ năm và cũng là bài cuối cùng mà cậu ấy định chơi, "Shout Out x Blank Space", một bản phối mà Hà Thanh rất thích.
Cô nhìn cậu ấy và nghĩ, ước gì mình cũng có thể "shout out" dễ dàng như vậy.
Điện thoại đặt một bên, trước mặt là màn hình máy tính, Hà Thanh cứ gõ rồi lại xoá, mãi vẫn chưa gửi được tin nhắn nào cho Gia Bách. Cách nhìn của Hà Thanh đối với trạng thái bạn bè giữa hai người đã khiến việc mở lời trở nên khó hơn, trong khi vốn dĩ mọi thứ chỉ đơn giản là cô không muốn nhận không thứ gì từ người khác.
Có lẽ là do thấy Hà Thanh nhập tin nhắn quá lâu, Gia Bách đành bắt đầu câu chuyện trước.
[Sao thế?]
[...
Cuối cùng Hà Thanh vẫn gõ lại câu ban đầu mình định hỏi.
Cậu mua tào phớ hộ tớ à?]
Gia Bách trả lời rất nhanh.
[Ừ, cho cậu đấy]
Hà Thanh đơ mất vài giây.
Cô biết bộ não của mình sẽ hoạt động như thế nào ngay khi nhận thấy dấu hiệu không có-vẻ-giống-như-bình-thường từ người khác, mà người khác ở đây lại còn là Gia Bách. Nó sẽ luôn cố gắng tìm ra lý do nào đó (đôi khi, nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục, hoặc không thuyết phục cho lắm nhưng miễn là hợp lý) để gán những dấu hiệu ấy vào và đưa mọi thứ về với quỹ đạo bình thường.
[Thế mai đi học tớ gửi lại tiền cho cậu nhé]
Gia Bách biết Hà Thanh là một người tinh ý, vậy nên cậu không nhất thiết phải phức tạp lời nói của mình lên.
[Tớ nói rồi mà
Không phải mua hộ mà là mua cho cậu]
Lần này thì điều mà Hà Thanh cảm nhận được có lẽ không nên cố chấp bị gọi là dấu hiệu nữa. Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Gia Bách và bắt đầu cảm thấy bối rối. Nhưng như cái cách mà hệ điều hành của cô vẫn luôn hoạt động, một lý do không thể miễn cưỡng hơn đã được cho ra đời trong khi người vốn dĩ nên giải thích còn chưa lên tiếng.
[Cậu
Tự nhiên lại mua cho tớ làm gì?
Định nhờ tớ giúp gì à?]
Đối phương im lặng một lúc, sau đó đáp lại bằng một câu lơ lửng.
[Gần như thế
Và cuối cùng kết thúc cuộc trò chuyện lúc gần nửa đêm bằng một, có lẽ, lời hẹn khiến Hà Thanh mất ngủ.
Tối mai đi học tớ nói với cậu sau nhé]
Trong suốt tháng đầu tiên của năm học mới, chỉ có đúng hai lần Hà Thanh muốn thời gian trôi nhanh hơn, lần thứ nhất là lúc dự lễ khai giảng, lần thứ hai là sau tin nhắn kia của Gia Bách.
Cô chưa bao giờ cảm thấy chuyện gạt lời nói của người khác ra khỏi đầu mình khó đến mức này. Hà Thanh không thể ngừng băn khoăn Cậu ấy muốn làm gì?, và nó thậm chí còn khó chịu hơn cả việc ba ngày liền cô không giải xong được một bài toán.
Bọn họ đã đi học thêm Toán trở lại từ cuối tháng tám. Một tuần hai buổi, thứ ba học Đại số, thứ năm học Hình học. Lớp mười một học ca chiều, sau khi tan học Hà Thanh sẽ chờ Thành Hưng cạnh nhà để xe, thằng nọ vẫn là người cầm lái, lúc về thì hai đứa có thêm Trường Văn cùng đường.
Lớp học thêm nằm trên phố Đội Cấn, lúc trước Trường Văn ở Lạc Long Quân, ngược hướng với Thành Hưng và Hà Thanh, nhưng bây giờ cậu chuyển đến Hoàng Minh Giám thì ba người lại có cùng chiều về, thậm chí cậu còn đi cùng Thành Hưng một đoạn khá dài vì nhà Thành Hưng ở Hoàng Đạo Thuý.
Hà Thanh vẫn ngồi bàn đầu, bên cạnh Bảo Nguyên. Hai người thân hơn khá nhiều sau gần một năm cùng bàn, thỉnh thoảng Bảo Nguyên sẽ mang đồ ăn vặt đến lớp và chia cho cô. Hà Thanh từng cảm thấy hơi kỳ lạ khi sự thân thiết của cô nàng và Gia Bách vẫn luôn duy trì ở mức hệt với lần đầu tiên mà cô để ý đến và cũng từng nghĩ lẽ nào mình đã ngộ nhận về mối quan hệ thật sự giữa hai người nọ, nhưng thời gian trôi qua, cùng với những mối bận tâm khác, cô gần như đã quên đi hết những thắc mắc vẩn vơ về tình đầu đơn phương của mình.
"Nguyên ơi, cậu có ghi hết lưu ý vừa nãy thầy nói không?"
Buổi hôm nay học chuyên đề Tổ hợp và Xác suất, sau khi giảng xong bài, thầy viết vài ví dụ lên bảng và dành vài phút cho mọi người tính toán. Bảo Nguyên ghi riêng lý thuyết và bài tập vào hai quyển vở khác nhau, Hà Thanh gọi đúng lúc cô bạn vừa gấp vở lý thuyết lại.
"Cậu tự mở nhé, tớ viết ở trang giữa."
Bảo Nguyên đẩy quyển vở sang chỗ Hà Thanh, sau đó tiếp tục cắm cúi làm bài.
Bình thường Hà Thanh sẽ không nhìn vào sách vở hay quan sát cách viết bài của người khác quá kỹ, nghĩa là cô có thể bước đầu nhận diện chữ người ta xấu hay đẹp và viết nhanh hay viết chậm, nhưng sẽ không để ý đến nội dung cụ thể.
"Trần Đoàn Bảo Nguyên".
Nếu ví những chuyện đã xảy ra trong tháng mười hai năm ngoái là một cái hòm chứa đầy những hộp ký ức với đủ các loại màu sắc khác nhau, thì cái tên trên bìa cuốn vở trước mặt Hà Thanh đã vừa thành công lấy ra chiếc hộp bị cô cất xuống dưới cùng.
Trần Đoàn Bảo Nguyên.
Trần Đoàn Gia Bách.
Đề bài và những phép tính đã chặn nắp cái hộp lại, ngăn nó bật ra ngay giữa giờ học và kéo cô khỏi bài toán trên bảng. Hà Thanh nhanh chóng chép nốt lưu ý, vội vàng như thể sắp bị kiểm tra bài, rồi trả quyển vở về cho cô bạn bên cạnh.
"Hình như cậu với Bách cùng họ nhỉ?"
Song, rõ ràng là vẫn có một vài thứ đã kịp tràn khỏi cái hộp. Hà Thanh bấm máy tính và viết phân số vừa tìm được vào vở, nét bút vẫn ngay ngắn, nhưng thực chất sự chú ý cô dành cho bài toán đã dừng lại từ lúc tính xong kết quả rồi.
"Ừ, bọn tớ là anh em sinh đôi."
Động tác của Hà Thanh thoáng khựng lại.
Cô nhớ đến những cuộc gọi đến từ một cô gái mà dù rất nhiều bạn bè của cậu ấy không biết mặt (hoặc biết nhưng không rõ mối quan hệ giữa họ là gì) thì vẫn luôn được Gia Bách đáp lại một cách nhẹ nhàng và không né tránh, và những câu chuyện thường được kể khi tất cả mọi người đều đã ra về hết và chỉ còn hai người nọ chờ lượt cuối của thang máy trên hành lang.
Tất nhiên là cô có ngạc nhiên, một chút, tuy nhiên chỉ ngạc nhiên một chút rồi thôi.
Mối quan hệ giữa hai người nọ đã không còn là khúc mắc trong lòng cô từ rất lâu rồi, nhưng Hà Thanh không hề nghĩ lời giải thích cho cảm giác quen thuộc đã xuất hiện trong lần đầu cô đối diện với Bảo Nguyên sẽ được nói ra một cách quá vô tình và chớp nhoáng như vậy. Hà Thanh mím môi, bắt đầu cảm thấy hơi có lỗi khi thật sự đã hiểu lầm - dù đúng ra thì đây chưa thể tính là lỗi lầm gì hết.
Bảo Nguyên có vẻ đã quá quen với tình huống này, cô nàng quan sát nét mặt thay đổi của Hà Thanh, cười khẽ, sau đó tiếp lời:
"Không nhiều người biết đâu. Tại bọn tớ trông không giống nhau lắm, lại còn học khác trường suốt từ cấp hai đến giờ nữa."
Như một phản xạ, Bảo Nguyên vừa nói vừa quay lại nhìn anh trai, Gia Bách cũng cùng lúc nhìn về phía Bảo Nguyên và thấy cô nàng vui vẻ nhe răng cười với mình.
Gia Bách sợ Bảo Nguyên nói linh tinh gì đó cho Hà Thanh, song cậu không thể rời khỏi chỗ ngồi và cũng không thể nhắn tin cho con bé giữa giờ học. Đợi đến lúc giải lao, Gia Bách lập tức lên bàn đầu gõ trán Bảo Nguyên một cái coi như cảnh cáo rồi cúi xuống nói nhỏ với Hà Thanh:
"Lát nữa cho tớ xin của cậu vài phút nhé."
Trực giác của Hà Thanh muốn cô từ chối, tuy nhiên thực tế là Hà Thanh đã gần như bất động khi Gia Bách nhìn cô và sự chân thành trong mắt cậu ấy nhấn chìm mọi lời cô định nói.
Có thể nghiêm trọng đến mức nào chứ, Hà Thanh thầm nghĩ, và thở dài.
Tan học, như mọi khi, Thành Hưng đứng ở cửa lớp chờ Hà Thanh thu dọn sách vở. Trường Văn đứng cạnh Thành Hưng, hai cậu ấy nói chuyện với nhau, nhưng dường như Trường Văn đang không tập trung.
Con trai lớp mười một quá khó hiểu. Hà Thanh không muốn hiểu ai cả.
"Đợi tao một lúc nhé. Bách định bảo gì tao ấy."
Nếu một người đang phân tâm, đôi mắt sẽ thể hiện nó rõ nhất. Trường Văn liếc xuống đồng hồ đeo tay ngay sau khi Hà Thanh nhờ cậu và Thành Hưng chờ cô ấy một chút. Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, Thành Hưng kéo Trường Văn xuống tầng hầm lấy xe, hai đứa đi trước, Hà Thanh và Gia Bách theo sau, cách một đoạn khá dài.
Mấy đứa bọn họ là những người ra khỏi lớp cuối cùng.
Gần đây thang máy bị hỏng, mọi người phải chuyển sang thang bộ. Cái cầu thang này hơi khó đi vì khá dốc, Hà Thanh từng suýt bị một bạn đi sau trượt chân làm ngã theo nên không dám nhìn đi đâu khác trong khi bước xuống. Cô đi sau Gia Bách bốn, năm bậc, một bước của cậu ấy phải bằng hai bước của cô, nhưng không rõ bằng cách nào hai người vẫn xuống được tầng hầm cùng lúc.
Không còn sớm nữa, Gia Bách quay lại, đối diện với Hà Thanh.
"Hà Thanh này, cậu..."
Gia Bách nhìn vào mắt cô. Sáng, trong veo, tĩnh lặng, và thậm chí cậu có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình.
"...có đang thích ai không?"
Hà Thanh ngẩn người. Cô nhìn chằm chằm người trước mặt, quá bất ngờ để có thể trả lời ngay lập tức.
Trước sự im lặng có phần hơi đề phòng của cô, Gia Bách tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn. Không có lý do gì để trốn tránh cậu, Hà Thanh tiếp tục cuộc nói chuyện bằng cách khẽ lắc đầu trong khi vẫn giữ nguyên tiếp xúc mắt giữa hai đứa.
"Tớ không. Nhưng... Tớ có thể hỏi câu này có ý là gì không?"
Cô vẫn nhìn Gia Bách chằm chằm, nhưng không thể tìm được gì khác ngoài sự nghiêm túc, nghiêm túc và nghiêm túc.
Giờ thì thật sự nghiêm trọng rồi. Và Hà Thanh biết rằng cô không thể tỏ ra mình chẳng cảm nhận được gì. Bất cứ người bạn nào cũng có thể hỏi Hà Thanh điều tương tự, nhưng sẽ không có người muốn-làm-bạn bình thường nào hỏi câu đó trong khi nhìn thẳng vào mắt cô với cảm xúc quá rõ ràng như cậu ấy.
Giống như sớm đã đoán được rằng Hà Thanh sẽ hỏi ngược mình, Gia Bách nhẹ nhàng đáp:
"Như cậu nghĩ."
Đây chắc chắn là cách nhanh nhất để giết chết lý trí của Hà Thanh.
Cảm giác nhộn nhạo cuộn lên từ bụng dưới khiến Hà Thanh phải gồng chặt hai vai để ngăn mình bỏ chạy. Đột nhiên cô ước mình có thể che mắt cậu ấy lại. Hệ thống tự động bình thường hoá hoàn toàn vô dụng trong tình huống này, Gia Bách không nói thẳng, không có một chữ nào trong câu nói của cậu ấy và cả lời giải thích đằng sau mang tính bày tỏ trực tiếp, nhưng đến thế rồi mà vẫn không hiểu thì người nghe chắc chắn chỉ có thể bị xếp vào hàng có EQ âm trì địa ngục.
"Được theo đuổi trong khi đang thích người khác sẽ hơi phiền phức mà đúng không? Tớ không muốn hành động của tớ làm cậu khó xử."
Hà Thanh không còn thích Gia Bách nữa, thật lòng, chắc chắn, đảm bảo, nhưng cô vẫn nhớ tại sao mình thích cậu ấy. Lẽ ra cô phải cảm thấy gì đó khác; kiểu như, dù sao Gia Bách cũng là một chàng trai rất tốt, cô đã thích một người rất tốt và bây giờ người rất tốt này muốn theo đuổi cô, chỉ có điều hơi lâu, Hà Thanh không nhất thiết phải thấy vui, nhưng kỳ lạ là cô lại thấy không thật sự thoải mái.
Nghe có vẻ khá tệ, nhưng Hà Thanh đã không thẳng thừng từ chối ý định theo đuổi của Gia Bách.
"Cậu nghĩ kỹ chưa?"
"Tớ sẽ cố gắng không làm gì ngớ ngẩn."
Thích cô là quyền của cậu ấy, thể hiện nó ra cũng là quyền của cậu ấy.
Cô không nói gì trong suốt quãng đường về nhà. Khi Trường Văn hỏi cô có ổn không, Hà Thanh đã đáp rằng mình không sao và chỉ đang mải nghĩ về nguyên lý Dirichlet.
Nó có tên khác là nguyên lý ngăn kéo, hoặc nguyên lý chuồng bồ câu. Theo giải thích của Hà Thanh, nguyên lý này có thể được hiểu một cách cụ thể là: nếu bạn đặt mười con bồ câu vào chín cái chuồng, sẽ có ít nhất một chuồng có từ hai con bồ câu trở lên.
Trường Văn nghe và nghĩ, có lẽ nó cũng giống với việc nếu có hai thằng con trai cùng thích một bạn nữ, sẽ có ít nhất một người bị từ chối.
Tất nhiên là không ai trong số hai đứa - cậu và Thành Hưng - nghe thấy gì từ tầng hầm, tất cả những thứ cậu làm là quan sát nét mặt của Gia Bách và Hà Thanh, và đoán, từ cách cậu ta liên tục nhìn về phía Hà Thanh cũng như cách cô (cố gắng, hình như vậy) không để ý đến những cử chỉ nhỏ của Gia Bách.
Tình trạng này kéo dài đến tận hôm bốc thăm chia đội thi nhảy cổ động.
Đầu tuần thứ ba của tháng chín, sau khi kết thúc lễ chào cờ, khối mười một tiến hành bốc thăm chia đội thi nhảy cổ động. Ba lớp một đội, không nói ra nhưng các lớp ban xã hội đều thầm mong lớp mình sẽ cùng đội với ít nhất một lớp ban tự nhiên vì dù sao đủ nam đủ nữ cũng dễ dựng bài hơn, khi biên đạo có thể thêm một số động tác khó vào để ghi điểm.
Mười hai đại diện lên sân khấu chính, những thành viên còn lại của các lớp khối mười một đứng tập trung xung quanh.
Hà Thanh nép sau Thu Giang, Thục Khuê và Diệu Huyền trong nỗ lực tránh khỏi tầm mắt của Gia Bách, mặc dù không quá đáng kể. Cô chỉ ở lại xem vì chưa muốn vào lớp, không quá để ý trên sân khấu có những ai. Trong nhóm bốn người của bọn họ, Diệu Huyền là người duy nhất chắc chắn sẽ ghi tên vào đội nhảy.
Đội thứ nhất, 11A7, 11D3, 11D4.
Đội thứ hai, 11A4, 11A8, 11D1.
Đội thứ ba, 11A1, 11A5, 11D2.
Để tránh gây ồn ào, đại diện của 11A1 được đổi từ lớp phó văn thể Hoàng Tường thành lớp phó kỷ luật Phúc Trần. Phúc Trần đứng ngay cạnh Châu An, có thể không biết cô nàng nhưng Châu An thì biết cậu ấy. Lúc nhìn thấy số "3" ghi trên tờ giấy mà Phúc Trần bốc được, cô nàng đã phải tự an ủi bản thân rằng ít nhất 11D2 không cùng đội với 11A6, vẫn là oan gia, nhưng oan gia này ngõ rộng.
Đội thứ tư, 11A2, 11A3, 11A6.
Đại diện của 11A6 là một cô bạn mà cả hai đứa đều chưa gặp lần nào. Trường Văn và Đức Anh nhìn nhau, rõ ràng là hợp tác lần thứ hai đúng như mong muốn nhưng không ai cười nổi. Đức Anh thậm chí có thể nghe được cả tiếng Xuân Tùng phía bên dưới: "Ê đ*o ổn rồi chúng mày ơi, tao thấy mặt thằng Đức Anh trông sượng v*i." trong lúc ghi tên lớp mình vào danh sách chính thức.
Với tổ hợp gồm ba lớp tự nhiên trong đó hai lớp có xích mích, đội thứ tư là đội duy nhất thiếu người và đồng thời thiếu con gái trầm trọng trong lần chọn thành viên đầu tiên. Với yêu cầu "Tối đa ba mươi thành viên và tối thiểu hai mươi thành viên", đến lần kêu gọi thứ ba, cả đội mới miễn cưỡng có đủ hai mươi mốt người đăng ký.
Việc Hà Thanh không tham gia nhảy cổ động khiến hai chàng trai nào đó của lớp bên hơi hụt hẫng, nhưng hụt hẫng nằm trong dự đoán.
Lúc biết chuyện Hà Thanh muốn thi VMO, Trường Văn đã dành ra một buổi sáng lần mò trong nhóm dành cho những người hướng đến Olympic Toán để tìm một vài đầu sách mà cậu nghĩ là hữu ích với cô. Hà Thanh từng nhắc đến một vài cuốn sách trong lúc lên hỏi ý kiến thầy Đức ở cuối buổi học tuần trước đó vì thầy cũng là giảng viên của Đại học Sư phạm. Cậu nhớ là trong số đó không có quyển nào về số học, sau khi đọc hết tất cả bình luận trong những bài đăng liên quan, cậu quyết định mua lại một cuốn có tên "Bài giảng số học" từ anh trai có bình luận dài nhất.
Không đời nào Trường Văn dám thành thật với Hà Thanh về cách mà cuốn sách xuất hiện trên tay cậu, và "Quyển này là của học sinh cũ của bố tớ, anh ấy cho nhưng tớ không dùng đến" được vẽ ra để cô chịu nhận nó.
Nhưng nó cũ thật, và có rất nhiều ghi chú kẹp bên trong, nên Hà Thanh mới tin.
Những buổi tập diễn ra với không khí gần giống như lúc bọn họ tập nhạc kịch, chỉ khác là thời gian luyện tập được đẩy lên buổi sáng vì hầu hết mọi người đều phải học thêm sau khi tan học.
So với Thành Hưng và Gia Bách thì Trường Văn có ít động tác phải học hơn, đổi lại, cậu phụ trách hết các phần liên quan đến đệm, nâng, đỡ, vác, chỉ thiếu mỗi nhào lộn. Nó không đáng mừng chút nào, kể cả khi Trường Văn gần như là đứa con trai cao nhất thì thể lực của cậu cũng có giới hạn.
Có một lần Diệu Huyền không vững được chân trụ và trượt đè lên đầu gối của Trường Văn - chỉ một mình cậu chứ không hề trúng Trung Nghĩa, lúc ấy Trường Văn tưởng như cái đầu gối của mình đã tạm biệt chủ nhân của nó vậy.
Đó là lần duy nhất Diệu Huyền trượt chân kể từ buổi tập đầu tiên đến lúc toàn bộ bài nhảy được dựng xong, không ai nghĩ rằng ngay sau khi trục trặc nhỏ ấy xuất hiện, Diệu Huyền sẽ thật sự gặp chấn thương với một cú ngã khác, đau hơn rất nhiều và tồi tệ hơn rất nhiều.
Đầu giờ chiều cùng ngày, lúc chuẩn bị vào tiết, Diệu Huyền bị ngã. May mắn là không phải trong lúc tập, vì nếu như vậy cô nàng sẽ bị bố mẹ cấm vĩnh viễn khỏi các hoạt động văn nghệ, Diệu Huyền ngã khi vô tình bước hụt cầu thang và lăn gần nửa tầng xuống bên dưới, trẹo mắt cá nhân phải cuốn băng một tháng và chống nạng.
Hai buổi tập liên tiếp bị hoãn lại và đội cổ động của ba lớp - bấy giờ đã có một cái tên đàng hoàng, The Chasers - phải họp gấp để tìm ra phương án dựng lại bài, do đội trưởng Diệu Huyền là một trong những thành viên phụ trách biên đạo và đứng vị trí trung tâm phần lớn thời lượng của tiết mục, trong khi chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến vòng sơ khảo.
Hai đề xuất khả thi nhất là chạy lại đội hình hoặc tìm người thay thế. Vấn đề là cách nào cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
"Có ba đứa lên tháp là tao, mày với Vy thì mày là đứa trung tâm, nói bỏ là bỏ làm sao được?"
Đội phó Đan Thư - đại diện bốc thăm của 11A6 - lướt lại tất cả những phân đoạn dựng tháp trong khi cố gắng phản đối việc loại hẳn Diệu Huyền ra khỏi đội hình. Bọn họ xếp đội hình đối xứng hai bên, vẫn ổn nếu bỏ vị trí của cô nàng đi, chỉ có điều không thể bỏ được phần dựng tháp vì tháp của Trường Văn, Trung Nghĩa và Diệu Huyền là tháp trung tâm.
"Phần dẫn dancebreak của mày đã phải bỏ rồi, giờ phần đấy cũng bỏ nốt thì mấy đoạn ăn điểm của mình mất hết rồi còn đâu."
Cô nàng trầm ngâm, không đáp.
"Hay cứ để Ánh ấy, hàng đầu mình xếp lại kiểu khác là được."
"Ánh sợ độ cao mà mày."
"Tao thấy tìm một đứa khác vào thay nhưng thay mỗi lúc lên tháp của Huyền thôi là ổn nhất."
"Giờ tìm thêm người cũng không dễ đâu. Bọn mày quên mình phải hèn như nào mới gọi được đủ hai mốt đứa để đi thi như này à?"
Không phải tự nhiên mà biên đạo chính của The Chasers phải đi hỏi trong đội mình ba bạn nữ nào nhẹ nhất. Xinh thì không cần nói, Diệu Huyền tự tin, sáng sân khấu, tìm được một người phù hợp để thay thế cô nàng là một chuyện, thuyết phục người ta đồng ý vào đội lại là một chuyện khác.
"Người thì tao có." Diệu Huyền thở dài. "Cơ mà chưa chắc nó chịu đi ấy. Nên ban đầu tao mới bảo hay bỏ hết phần của tao đi."
"Ai thế?"
"Lớp tao. Biết con bé Hà Thanh không?"
Thành Hưng vội bỏ chai nước đang định mở ra uống xuống. Gần như ngay lập tức, cậu đưa mắt về phía Đan Thư. Người nọ trông giống như đang không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng mười năm quen biết là quá đủ để Thành Hưng nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của người nọ ngay sau khi nghe thấy cái tên mà Diệu Huyền vừa nói ra.
Ý tưởng này là một ý tưởng tệ hại.
"Ừ nhỉ."
"Hà Thanh cũng tầm tầm Diệu Huyền luôn."
Gia Bách không phải một đứa nhớ dai, nhưng cậu nhớ câu chuyện không được hay ho cho lắm giữa mình, Hà Thanh và Đan Thư. Thích thầm ai đó sẽ giúp người ta có khả năng nhớ lại từng thứ một, kể cả rất nhỏ và rất thoáng qua, Gia Bách cũng thế.
Gia Bách không rõ mối quan hệ giữa Hà Thanh và Đan Thư như thế nào ở thời điểm hiện tại, tuy nhiên, trực giác của cậu cho rằng tốt nhất là bọn họ không nên để Hà Thanh đến đây.
"Thôi đừng gọi nó. Hà Thanh không đồng ý đâu."
Và nó đã đúng, một phần.
Thành Hưng không biết trông mình có hơi quá khích hay không, nhưng lúc ấy thằng nọ không quan tâm được nhiều thứ như vậy. Trường Văn nhìn Thành Hưng, cảm thấy hơi khó hiểu vì thái độ của thằng nọ khác hẳn với lúc biết tin Đình Vũ rủ Hà Thanh vào đội nhạc kịch YARD năm ngoái. Cậu biết từ hè đến giờ Hà Thanh học rất nhiều, nhưng cô hoàn toàn có thể từ chối với nguyên nhân riêng của mình sau.
"Thử mới biết được chứ. Còn lâu mới đến thi giữa kỳ mà."
Đức Anh nói. Không tính các thành viên đến từ 11A6, ngoài Thành Hưng ra thì không còn ai tỏ ra phản đối ý tưởng của Diệu Huyền.
"Không phải, nó bận học cái khác."
Thành Hưng vẫn kiên trì trong việc thuyết phục những người còn lại bỏ Hà Thanh khỏi vị trí thay thế tạm thời. Hà Thanh bận thật. Có lẽ không đến mức không rảnh nổi một buổi sáng nào và nếu người thuyết phục là cả Diệu Huyền lẫn Thục Khuê thì vẫn có khả năng cô đồng ý, nhưng Thành Hưng không muốn để trường hợp này thật sự xảy ra.
"Mình tập buổi sáng mà. Chắc Hà Thanh không học thêm buổi sáng đâu đúng không?"
Sau câu hỏi không hoàn toàn mang tính cần được giải đáp của Đức Anh, không để Thành Hưng trả lời, Đan Thư ngước nhìn cậu bạn đối diện mình và vạch trần mọi suy nghĩ của người nọ bằng một câu hỏi nửa thật nửa đùa:
"Sao tao có cảm giác mày không muốn bọn tao rủ Hà Thanh thế?"
Đây chính xác là cảm giác của Trường Văn. Trường Văn không có mong đợi gì đối với quyết định của Hà Thanh vì dù sao từ đầu cô cũng đã không có mặt, nếu sau hôm nay cô được thêm vào đội, cậu rất vui, song dường như Thành Hưng thì không hề muốn phương án này được thực hiện.
"Thì tao thấy nó bận nên nghĩ nó sẽ từ chối thôi."
Đúng, tao không muốn, Thành Hưng nghĩ khi thấy cái nhếch môi rất khẽ của Đan Thư. Cậu lớp trưởng 11A2 ước gì mọi thứ đủ đơn giản để mình có thể nói thẳng ra như vậy.
Hà Thanh vẫn là người được chọn.
Diệu Huyền đảm bảo với Hà Thanh rằng cô chỉ cần lên sân khấu ở đúng những đoạn dựng tháp và vẫy cờ, thích thì có thể tập thêm, không tốn nhiều thời gian và cũng không cần lo lắng mình sẽ vô tình phá đội hình. Hà Thanh là một đứa khá kiên định, nhưng phòng thủ của cô đã lung lay khi Diệu Huyền thề sẽ làm đề cương Văn cho cô cho đến lúc bọn họ ra trường.
Cuối cùng, Hà Thanh đồng ý. Cô không tìm ra lối thoát với môn Văn, những gì cô làm là học thuộc mọi thứ và cố gắng tìm ra chỗ phù hợp để đưa dẫn chứng mở rộng vào bài làm của mình. Trí nhớ của cô cho thấy sự hữu dụng nhất vào giờ thi Văn, và nếu không nhờ nó thì Hà Thanh có lẽ đã trượt cả cấp ba công lập rồi.
Hà Thanh đã quên mất rằng Gia Bách cũng có ở đó. Tuy nhiên, người khiến cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại về quyết định của mình ngay sau khi bước chân vào sân tập lại là một người khác. Đan Thư mỉm cười, Hà Thanh nhìn cô ấy, và cảm xúc mà cô chưa bao giờ có thể gọi tên lại xuất hiện.