Hà Thanh thật sự đã dùng toàn bộ kỳ nghỉ Tết của mình để nghỉ ngơi - hoặc lắp mô hình, hoặc đọc truyện, hoặc ngủ, hoàn toàn không động vào sách vở và cũng ít đi chơi nếu không tính những lúc ra ngoài chúc Tết cùng gia đình. Trường Văn thì có vẻ ít ở nhà hơn, từ mùng hai đến mùng năm, mỗi lần lướt trúng Locket của cậu ấy là Hà Thanh sẽ thấy một khung cảnh khác nhau, khi là một góc hoa nở rợp trời, khi là tường gạch mái ngói cổ kính, khi là quần suông áo tấc xin chữ thầy đồ, khi lại là cờ đỏ sao vàng phấp phới trên một mái vòm nào đó.
Dẫu vậy, bằng một cách không hiểu tại sao, cô vẫn xuống cân. Ai cũng nói cô gầy quá, chẳng qua là Hà Thanh ngày nào cũng nhìn thấy mình trong gương nên không cảm nhận được sự thay đổi đó mà thôi.
Hai tuần đầu tiên sau Tết tiếp tục là một khoảng thời gian thảnh thơi với những người không nằm trong đội tuyển học sinh giỏi, còn với Hà Thanh, nó trôi qua nhanh đến mức cô chẳng kịp có ấn tượng gì. Hai tuần sau đó lại càng bận rộn hơn khi mà các đội tuyển phải vừa ôn thi cấp cụm vừa ôn thi giữa học kỳ, vì hai đợt thi này chỉ cách nhau có vỏn vẹn bốn ngày.
"Hôm nay Phúc Trần không đi học à?"
Vừa được nghỉ giải lao, Trần Anh lập tức quay sang bàn Hà Thanh để hỏi thăm tung tích của Minh Phúc. Đã qua một nửa giờ học mà Minh Phúc vẫn chưa xuất hiện trong khi bình thường cậu ấy luôn là người có mặt sớm nhất, hơn nữa hôm nay là buổi cuối, chỉ còn một tuần là đến ngày thi. Hà Thanh cũng thấy lạ, đầu giờ cô có nhắn tin hỏi mà chưa được cậu ấy trả lời.
"Tớ cũng không rõ... Tớ hỏi rồi mà không thấy Phúc nhắn lại."
Hoàng Hải thử gọi, nhưng người nhận vẫn không bắt máy. Cậu chàng thả điện thoại xuống vở, đoán cũng không ra nên chỉ đành quay xuống nói tạm:
"Tớ cũng không gọi được. Chắc nó bận gì đấy đột xuất."
Không có người trao đổi đáp án cùng, Hà Thanh chợt rảnh rỗi hơn hẳn mọi khi. Làm xong bài, cô lấy đề thi cấp cụm của các khoá trước ra xem lại để tự phân tích ma trận đề và ghi lại vào cuối vở.
Lớp phụ đạo của đội tuyển tiếng Anh cũng học chiều thứ tư. Ban nãy hai người đều đến sớm, Trường Văn ghé qua đưa cho cô một bao lì xì, bên trong có hai vé xem "Exhuma" vào đúng ngày bọn họ thi vòng cụm. Thi từ sáng sớm, khoảng mười một giờ xong, Trường Văn chọn suất chiếu lúc một giờ chiều, giống như là vội không thể chờ lâu hơn được nữa vậy.
Dù sao thì, xem phim là một lời mời đáng cân nhắc, và "Exhuma" cũng được rất nhiều người khen hay.
Hà Thanh vừa viết vừa nghĩ vẩn vơ.
"Hà Thanh này..." Tùng Huy nhoài người xuống và định nói gì đó, nhưng chợt khựng lại khi thấy sơ đồ tóm tắt trong vở của Hà Thanh. Cậu ấy khẽ reo lên: "Tớ mượn xem chút được không?"
Hà Thanh đóng nắp bút, sau đó đưa vở cho Tùng Huy:
"Đây, cậu xem đi."
Tùng Huy hoà nhập rất nhanh, ngay từ buổi học đầu tiên cậu ấy đã cãi nhau tay đôi một trận rồi làm thân luôn với Hoàng Hải; mỗi buổi học cậu ấy lại xin ngồi với một người khác nhau, xin đổi chỗ không được thì ghép bàn vào ngồi cùng. Đan Thư thì im lặng hơn nhiều, song cô ấy và Hạnh Ngân có vẻ khá hợp, từ lúc Đan Thư vào đội, Hạnh Ngân gần như ngồi cố định cùng cô ấy.
"Tớ chụp cái này để về nhà xem lại được không?"
Tùng Huy hỏi, có phần rụt rè, vì Hà Thanh là người mà cậu ít tiếp xúc nhất trong số bảy thành viên còn lại của đội Toán. Hà Thanh có cách nói chuyện khá ôn hoà, nhưng cô ít nói quá, nét mặt lại hơi lạnh lùng.
"Được, thoải mái đi."
Nhận được sự đồng ý của Hà Thanh, Tùng Huy vui vẻ ra mặt.
Hết giờ, thắc mắc của mọi người về sự vắng mặt của Minh Phúc cũng nhanh chóng bị quẳng ra sau đầu. Thầy Tuấn gửi tài liệu ôn tập của Minh Phúc cho Hoàng Hải để Hoàng Hải cầm về hộ cậu ấy, dặn dò thêm lần cuối rồi chúc đội tuyển của thầy cầm chắc giải trong tay, còn hẹn thi xong sẽ đưa bọn họ đi ăn một bữa ngon.
Rút kinh nghiệm từ lần thi năm ngoái, càng gần ngày thi, Hà Thanh học càng ít.
Hôm ấy là thứ hai, sau khi tan học, Hà Thanh không về nhà mà ở lại chờ tài xế của gia đình cô đến đón cùng Châu An. Bố đã lấy về cho Hà Thanh vé tham dự một hội thảo về ngành hàng không, trước đó cô có hẹn ra ngoài ăn tối với Châu An nên hai đứa ngồi cùng xe, Hà Thanh nhờ bác tài xế đưa cô đến hội trường xong thì đưa Châu An về nhà.
Trong lúc đợi, Hà Thanh vô tình trông thấy Minh Phúc đứng trong con ngõ cụt gần cổng trường cùng một cậu con trai khác. Người đứng đối diện Minh Phúc thấp hơn và to béo hơn cậu ấy, cũng mặc đồng phục học sinh, nhưng do bị Minh Phúc che mất nên cô không nhìn rõ mặt và logo trường của cậu ta.
Vô số tạp âm xung quanh cũng không át được hết tiếng nói chuyện - phải gọi là cãi cọ mới đúng - của hai người họ.
"Đừng tưởng tôi không biết anh có tiền riêng. Tháng nào hai ông bà già kia chẳng gửi cho anh một khoản, ông bà ấy thương cháu đích tôn thế cơ mà."
Có lẽ vì không muốn ảnh hưởng đến những người khác, Minh Phúc đành kéo cậu ta vào bên trong. Không ai nghe được giọng nói của cậu ấy, dẫu vậy, lời lẽ ngang ngược của người đối diện cậu ấy thì vẫn vọng ra ngoài một cách rõ ràng.
"Thì sao? Anh sống nhờ nhà tôi, ăn uống của nhà tôi thì cũng nên biết điều vào. Một là đưa tiền, hai là cái máy tính đấy hỏng do anh. Nói thế thôi, tự chọn đi."
Tay Minh Phúc nắm chặt đến mức nổi gân, cuối cùng cậu ấy vẫn cắn răng lấy ra toàn bộ tiền trong balo, song chưa kịp đưa đến tay người kia thì xấp tiền đã bị giật mất một cách thô lỗ. Cậu ta vừa đếm, vừa làu bàu chửi thề:
"Tưởng thi thố nọ kia như nào, hoá ra cũng chỉ được mấy cái đồng lẻ này thôi à?"
Người kia bỏ đi, Minh Phúc vẫn đứng đó một lúc lâu, cả người chìm trong bóng tối nhờ nhờ, cô độc và lạc lõng.
Châu An ngây ngẩn, Hà Thanh lặng thinh, không biết nên phản ứng thế nào.
Trước khi xe chạy, Hà Thanh ngoái đầu, nhìn về phía Minh Phúc, nhưng trước mắt cô chỉ còn con ngõ trống không.
Những ngày sau đó, ngay cả trong các buổi tự học ở thư viện, Minh Phúc cũng không xuất hiện. Mãi đến tiết sinh hoạt lớp cuối tuần, Hà Thanh mới bất ngờ gặp lại cậu ấy.
Ban Tự nhiên được giao một chuyên đề Sinh học tự chọn mới với hình thức thuyết trình vòng tròn, bốn lớp một lượt, 11A1 là bên phản biện cho 11A3, Hà Thanh chịu trách nhiệm mang đề cương của lớp cô sang 11A1.
"Các cậu gọi lớp phó học tập của lớp giúp tớ với."
Cô nhớ rằng lớp phó học tập của 11A1 là một bạn nữ, nhưng người bước ra gặp cô lại là Minh Phúc.
Mất vài giây để Hà Thanh nhận ra màn hình chiếc máy tính cầm tay mà cậu ấy luống cuống cầm theo lúc ra ngoài đã vỡ một nửa. Ngày mai là ngày thi học sinh giỏi, chưa kể bọn họ còn bốn môn Tự nhiên thi giữa kỳ.
"Máy tính của cậu hỏng à?"
Trên tay Minh Phúc vẫn còn vài vết xước rất mới, sợ Hà Thanh nhận ra, cậu vội giấu cả hai tay lẫn máy tính sau lưng, cười gượng:
"Ừ. Thỉnh thoảng vẫn bị thế, sửa một chút là dùng được ấy mà."
Hà Thanh không thể không nhớ lại chuyện đã xảy ra với Minh Phúc vào chiều thứ hai.
"Nếu đang thi mà máy hỏng thì không được đâu, tớ có hai máy tính, hay tớ đưa cậu một cái nhé?"
"Như thế có ổn không?"
Minh Phúc thoáng ngập ngừng. Hà Thanh nhíu mày:
"Không ổn chỉ có cậu thôi í. Mai thi rồi mà."
"Thế... sáng mai cậu mang thêm một máy đi cho tớ mượn nhé."
"Được."
Thấy Hà Thanh trông có vẻ hơi nghiêm trọng, Minh Phúc đành nói đùa:
"Cậu không sợ cho mượn máy như này là tiếp tay cho đối thủ à?"
Lúc thầy hỏi về mục tiêu năm nay của đội tuyển, tất cả mọi người đều nói muốn giành giải nhất. Có đùa, có thật, Minh Phúc biết Hà Thanh nói thật, cậu cũng thế. Về mặt lý thuyết thì đúng là điểm ngưỡng đạt giải có tồn tại, nhưng nếu kết quả mặt bằng chung cao thì điểm ngưỡng sẽ bị nâng lên và ngược lại, không tính Minh Phúc thì số người có cùng mức điểm với Hà Thanh cũng không ít, Hà Thanh quyết liệt như thế, lẽ ra cô cũng phải hiểu rõ điều đó mới đúng.
"Không."
Cô lắc đầu, tỉnh bơ:
"Mục tiêu thì giống, nhưng mục đích thi của bọn mình không giống nhau, nên tớ không xem cậu là đối thủ."
Minh Phúc bật cười:
"Tớ thì có đấy. Nhưng dù sao thì, cảm ơn cậu về vụ máy tính. Thi tốt nhé!"
"Ừ, thi tốt nhé."
Đợi Hà Thanh về lớp, Minh Phúc mới quay lại chỗ ngồi. Đồ dùng học tập của Hà Thanh hầu hết là đồ đắt tiền, chắc chỉ trừ vở ghi của trường ra. Bút viết hay máy tính cầm tay của cô đều được mua từ những thương hiệu mà có nhiều người trong số bọn họ còn chưa nghe đến bao giờ. Tuy nhiên Hà Thanh nói không sai, ngày mai là ngày thi, tuần tới cũng là tuần thi, mà cậu bây giờ thật sự không thể tự mua lại một chiếc máy tính khác.
Sáng mai mới lấy thì tốt hơn. Minh Phúc nhìn màn hình vỡ nát thêm một lần nữa rồi cất chiếc máy tính hỏng vào ngăn trong cùng của balo, khẽ thở dài.
Mọi thứ diễn ra thuận lợi, Trường Văn là một trong những người hoàn thành bài thi đầu tiên.
Làm bài tốt nên tâm trạng của Trường Văn cũng khá tốt. Cậu nhắn cho bố mẹ một tin [Con thi xong rồi ạ] rồi cất điện thoại vào túi áo trong, không quá để tâm đến việc phụ huynh đã xem hay trả lời chưa.
Hơn mười phút sau tiếng trống nộp bài, Hà Thanh mới xuất hiện giữa đám đông. Ngay trước khi Trường Văn định bước về phía cô, các thành viên đội tuyển tiếng Anh bỗng từ đâu tràn xuống và vây chặt cậu ở giữa.
[Tớ thấy cậu rồi]
Hà Thanh gửi cho cậu một tin nhắn mới. Cô chỉ đứng cách Trường Văn một khoảng ngắn, cậu ngẩng đầu lên là thấy được người nọ.
[Tớ cũng thấy cậu rồi, đợi tớ một chút]
Tinh thần của Hà Thanh cũng có vẻ rất thoải mái. Cô khẽ mỉm cười khi ánh mắt hai đứa chạm nhau, rồi quay lại với đội tuyển Toán trong lúc Trường Văn bận rộn cùng đội tuyển Anh.
Phần khó nhất trong đề thi năm nay là phần viết, mặc dù nói là làm hết nhưng Trường Văn cũng không dám tự tin khẳng định rằng mình làm đúng toàn bộ. Có những câu mà mỗi người viết lại một kiểu, không chỉ các thành viên trong đội mà một vài người cùng phòng thi với cậu từ năm ngoái cũng tham gia vào cuộc thảo luận của đội tuyển trường bọn họ, Trường Văn bị giữ lại mất một lúc lâu, cuối cùng đành bỏ lại giấy nháp cho mọi người xem để thoát ra ngoài trước.
"Xin lỗi, để cậu chờ hơi lâu."
"Bên này bọn tớ cũng thế mà."
Khi không vuốt tóc, Trường Văn trông giống một chú cún lớn. Tóc mái che khuất trán và lông mày khiến khuôn mặt cậu có vẻ hiền hơn. Một vài sợi tóc trên đỉnh đầu cậu bị gió thổi phồng lên, Hà Thanh kiễng chân, giúp Trường Văn chỉnh lại một chút.
Trường Văn cũng cúi đầu xuống.
"Được chưa?"
"Được rồi."
"Đi thôi."
Trường Văn vừa đi vừa lục tìm chìa khoá xe, Hà Thanh bên cạnh giữ balo giúp cậu, ăn ý dù chẳng cần nói gì với nhau.
Thời tiết giữa tháng ba dễ chịu, không khí ẩm nhẹ, trời mát và sáng, có nắng nhưng không gắt.
Trung tâm thương mại có rất nhiều nhà hàng, Trường Văn nghĩ vấn đề ăn gì cho bữa trưa sẽ được giải quyết nhanh hơn ở đây nên mới chọn rạp chiếu phim nằm trong trung tâm thương mại. Chính cậu cũng không ngờ được Hà Thanh sẽ dắt mình quanh đi quẩn lại mất hai vòng, hết hai vòng rồi thì bước vào nhà hàng chay đầu tiên mà hai đứa nhìn thấy.
Nếu không muốn muộn giờ vào rạp, hai đứa phải xử lý bữa trưa trong vòng bốn mươi phút. Nó không khó với Trường Văn nhưng có vẻ hơi bất khả khi với Hà Thanh, và cũng tự ý thức được điều đó nên Hà Thanh lấy rất ít đồ ăn - Trường Văn có cảm giác chỉ cần một miếng là đủ để cậu xử lý hết cái đĩa toàn rau của cô vậy.
"Sao cậu chọn suất chiếu sớm thế?"
Hà Thanh hỏi, không bất mãn, cô chỉ hỏi lại chuyện mình thắc mắc từ trước mà thôi.
"Chiều về tớ còn đưa Trường An đi tập bơi."
Trường Văn đáp. Hà Thanh khẽ "À" một tiếng, rồi tiếp tục ăn.
Hà Thanh không giống sóc, giống thỏ hay giống mèo lúc ăn, cô giống tiểu thư gia đình quý tộc trong những cuốn tiểu thuyết lấy bối cảnh châu Âu những năm 1800 mà cậu từng đọc.
Trường Văn luôn nghĩ đến Sara Crewe của "A Little Princess" khi quan sát Hà Thanh.
"Cậu có định đăng ký thi hùng biện không?"
Lẽ ra Trường Văn nên đợi đến lúc thi giữa kỳ xong mới hỏi, nhưng không mời sớm thì cậu sợ sẽ có người cướp thành viên mong muốn của mình đi mất.
Cuộc thi hùng biện bằng tiếng Anh này được phát động từ hồi đầu tháng với chủ đề "Transformation" - bước chuyển mình. Tổng giá trị giải thưởng lên tới hai trăm năm mươi triệu đồng, bao gồm tiền mặt, hiện vật và học bổng các khoá học do Đại học V cung cấp, quán quân của cuộc thi được đặc cách vào thẳng vòng phỏng vấn tài năng của trường, đặc biệt, cá nhân xuất sắc nhất còn nhận được cơ hội thực tập ba tháng tại một trong những công ty con của tập đoàn V sau khi tốt nghiệp THPT.
Với mức độ đầu tư và quy mô vượt xa thông tin dự đoán, bài công bố chính thức trên trang chủ cuộc thi nhanh chóng nhận được lượt tương tác khổng lồ.
"Tớ đang cân nhắc. Cũng có vài bạn rủ lập đội nhưng tớ chưa nhận lời ai cả, đợt vừa rồi bận quá."
Tim Trường Văn suýt nữa thì ngừng đập sau câu trả lời rất thản nhiên của Hà Thanh.
"Cậu cân nhắc gì thế?"
"Thì... tớ muốn đã thi là ít nhất cũng phải vào được vòng thành phố, nhưng còn ôn VMO nữa nên tớ không dám chắc sẽ dành được đủ thời gian cho cuộc thi. Cậu thì chắc có tham gia nhỉ?"
Cuộc thi có bốn vòng, vòng khởi động bắt đầu từ cấp trường, sau đó đến vòng sơ loại và loại trực tiếp trong phạm vi toàn thành phố, tiếp tục là vòng bán kết khu vực miền Bắc - miền Nam và cuối cùng là vòng chung kết toàn quốc. Vòng khởi động ở THPT Y được phụ trách bởi câu lạc bộ tiếng Anh dưới sự giám sát của Đoàn trường, học sinh được phép tự do lập đội và đăng ký dự thi.
"Ừ, tớ định thi. Thi cùng tớ không?"
Hà Thanh khẽ nhíu mày:
"Cậu chắc chưa?"
Trường Văn mỉm cười:
"Tớ thì có gì đâu mà không chắc? Quan trọng là thi nhiều thế thì cậu có chịu được không thôi."
Hà Thanh nghĩ một chút rồi đáp:
"Đợi nhé, mai tớ trả lời cậu."
Vì cuộc trò chuyện dài hơn dự kiến, hai đứa lỡ mất vài phút mở đầu phim.
Cảm nhận của Hà Thanh và Trường Văn về "Exhuma" hơi khác nhau một chút, nhưng cả hai đều muốn ra rạp xem lại một lần nữa khi có thời gian.
Trường Văn không nhận xét được "Exhuma" có phải là một bộ phim xuất sắc hay không, cậu chỉ biết là mình thật sự đã dành gần một buổi tối để tìm hiểu về giai thoại "Con cáo cắn đứt eo con hổ", mặc kệ bài tập Toán chưa làm, công thức Lý chưa học, vài lời mời trợ diễn chưa trả lời và rất nhiều tin nhắn chưa xem sau khi kết quả bốc thăm bảng đấu giải bóng rổ học sinh thành phố được công bố.
Cậu nằm dài dưới thảm, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có nhiều việc như vậy để làm trong ba tháng cuối cùng của lớp mười một.
Hai ngày nữa hết hạn đăng ký dự thi hùng biện tiếng Anh, một tuần nữa bắt đầu trận đấu đầu tiên của giải bóng rổ, hai tuần nữa có kết quả thi học sinh giỏi cấp cụm, một tháng nữa chọn đội tuyển trường dự thi học sinh giỏi cấp thành phố.
Quẳng điện thoại sang một bên, Trường Văn lăn một vòng đến bên cạnh chân giá treo đàn, quá lười để ngồi dậy một cách nghiêm chỉnh. Cậu nhấc cây guitar đỏ dành cho Jayden xuống bằng một chuỗi động tác chậm rì - cậu đang nằm, nên đương nhiên cậu phải cẩn thận nếu không muốn cái đàn, hoặc tệ hơn là cả giá đàn, đổ thẳng xuống người.
Trường Văn thậm chí đã thu trước năm bài một lượt từ đầu tháng phòng trường hợp cậu không sắp xếp được thời gian.
Thành thật mà nói, có những thời điểm Trường Văn cảm thấy mình đang bị quá tải. Cậu cũng bỏ bữa, thiếu ngủ, có quầng thâm mắt, cậu cũng muốn trốn tiết, trốn học thêm, trốn tập luyện. Nhưng sau cùng Trường Văn vẫn không để bất cứ thứ gì dở dang, và cậu chợt nhận ra dường như cách suy nghĩ của mình đã thay đổi - Trường Văn không chỉ làm vì biết rằng mình sẽ làm được, cậu lựa chọn nghe theo sự hiếu thắng của mình vì cảm giác khi đạt được một thứ gì đó có tính thành tựu, và người cậu để ý cũng có thể nhìn thấy cậu mà không cần cố gắng.
Trong lúc xem phim, cô đã hỏi Trường Văn:
"Tớ đang nghĩ là... nếu tớ vào đội cậu thì bọn mình sẽ hơi giống Bonggil và Hwarim."
"Giống thế nào?"
"Cậu là Hwarim, còn tớ là Bonggil."
Khi Bonggil muốn theo cô trở thành một pháp sư, vì sự an toàn của anh ấy, Hwarim đã khuyên ngăn Bonggil, nhưng Bonggil tin rằng chỉ cần đi theo Hwarim, anh ấy sẽ an toàn.
Cũng đáng.
Cậu với lấy hộp đàn, lúc này thì thật sự phải ngồi dậy, đặt chiếc guitar vào bên trong cùng vài món đồ khác và cất gọn chúng vào góc phòng.
Sáng ngày mai các thành viên của đội bóng rổ THPT Y sẽ có một buổi tập trung ở nhà Trường Văn.
Cả ba người đứng đầu - Trường Văn của Đội 1, Đức Anh của Đội 2 và Hoàng Tường của Đội 3 - đều có mặt trong đội hình chính thức, đại diện cho ba lối chơi khác nhau của YBT. Ai giữ băng đội trưởng vẫn chưa được quyết định. Chưa kể còn một vấn đề nữa... giữa Trường Văn và Hoàng Tường, chỉ có một người được ra sân. Không có bất kỳ tranh cãi nào về vị trí hậu vệ của Đức Anh, nhưng cho vị trí tiền phong thì bọn họ có đến hai gương mặt gần như bất phân thắng bại.
Có lẽ do quá lâu không nhận được bất cứ phản hồi nào từ Trường Văn - tin nhắn cậu còn chẳng thèm đọc - Thục Khuê đành gọi điện cho đội trưởng Đội 1 để giục cậu kiểm tra lại thông tin trên thẻ thi đấu một lần nữa.
"Tao biết ngay là mày đang nằm mà, dậy soát đi rồi nằm tiếp sau."
"Đúng hết rồi, cúp máy nhé."
Trường Văn còn không nhìn vào màn hình lần nào. Thục Khuê vẫn nhìn thấy mặt cậu, nhưng cô nàng có cảm giác đến cái trán của thằng nọ cũng lười tiếp chuyện mình.
"Vội thế? Chào bạn tao đã này."
"Chúc ngủ ngon nha."
Giọng nữ quen thuộc vang lên từ bên kia màn hình, Trường Văn ngẩng phắt đầu lên, tiếc là quá muộn, khi cậu bắt đầu chú ý xem Thục Khuê đang ở đâu thì cô nàng đã xoay điện thoại sang hướng khác rồi.
"V*i mèo chín giờ tối chúc ngủ ngon. Thôi tao cũng tắt máy đây, tạm biệt."
"Này..."
Và cuộc gọi kết thúc.
Trường Văn chỉ biết thở dài.
Một lát sau, Hà Thanh nhắn tin cho cậu:
[Tớ tưởng cậu ngủ rồi nên định mai mới nhắn]
Trường Văn nhanh chóng trả lời:
[Sao thế?]
Hà Thanh cũng hỏi lại rất nhanh:
[Đội cậu có những ai rồi?]
Trường Văn lập tức nhấc người dậy dù tất cả những gì cậu cần chỉ là gõ chữ. Cậu cảm thấy cơ hội của mình đang đến, và cánh cửa tiếp theo thật sự có thể được mở ra.
Nếu Hà Thanh đồng ý, Trường Văn dám đánh giá rằng đây chính là đội hình phù hợp cho vị trí quán quân.
[Tớ, Hoài Minh, Phúc Trần]
Hà Thanh gửi cho cậu một loạt dấu chấm hỏi.
[???
Cậu cũng quen Phúc Trần á?]
Trường Văn bật cười. Tổ hợp này nằm ngoài dự đoán của tất cả những người biết đến nó, cậu đoán Hà Thanh cũng sẽ bất ngờ với các thành viên của cậu, nhưng không nghĩ cô sẽ bất ngờ đến mức ấy.
[Đồng ý đi rồi tớ kể cho]