Xuân Xanh

Chương 29



Nó không phải một sự trùng hợp.

Trường Văn có khả năng gặp may mắn thấp đến mức thảm hại, nên đương nhiên cậu phải tự tạo ra vận may cho mình.

[Vậy là cậu để ý hết những lần Phúc Trần thuyết trình với làm việc nhóm xong quyết định kéo bạn í về đội ấy hả?]

[Ừ]

Kể lại thì dễ, chứ Minh Phúc thật ra là một người hơi khó thuyết phục.

Trường Văn không tốn chút sức nào để mời được Hoài Minh. Ngược lại, suốt một tuần liền, lần ngỏ lời nào của Trường Văn cũng bị Minh Phúc từ chối.

Có thể tạm gọi kiểu quen biết của Minh Phúc và Trường Văn là bạn-cùng-phòng-thi. Chưa chính xác lắm, nhưng nó là cách gọi gần đúng nhất rồi.

Tương tác lạ lùng giữa bọn họ cũng bắt đầu từ một bài thi. Hai đứa được ghép cùng bàn trong đợt khảo sát đầu vào hồi lớp mười vì hết chỗ. Minh Phúc đến muộn ca thi tiếng Anh và bỏ lỡ mất phần nghe, Trường Văn làm xong một nửa bài mới thấy ghế trống bên cạnh có người ngồi. Lúc đó Minh Phúc không hề hoảng, ngoài dự đoán của Trường Văn, cậu ấy vẫn đọc lại đề bài nghe và gạch chân một số từ khoá rồi bắt đầu điền đáp án vào phiếu. Trường Văn đã thử liếc qua bài của Minh Phúc vì tò mò, phần nghe có bốn câu tự luận và bốn câu trắc nghiệm, Minh Phúc làm được sáu câu, đúng ba câu dù không có mặt trong phòng thi, và cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút để làm hết đề.

Trường Văn đã nghĩ, nếu cậu bạn này không vào được lớp chọn thì phí quá. Vì vậy, trước ánh mắt ngạc nhiên của Minh Phúc, Trường Vân quyết định đẩy phiếu đáp án của mình về phía cậu ấy và đóng vai một người tốt dù không ai nhờ. Kết thúc đợt khảo sát, Minh Phúc được xếp vào 10A1, Trường Văn học 10A2, tiếp tục cùng phòng thi; trừ những lúc ngồi cách nhau quá xa, cậu ấy cũng luôn là người cứu nguy cho Trường Văn trong những tình huống suy luận bế tắc khi thi Toán.

Trường Văn không hề biết rằng Minh Phúc thậm chí đã suýt không thể đến trường. Cậu chỉ lờ mờ đoán được rằng việc học của Minh Phúc bị gia đình làm ảnh hưởng kể từ kỳ trước.

Minh Phúc có chủ động gửi lời mời kết bạn cho Trường Văn dù trên thực tế là hai người cũng không nói chuyện gì với nhau. Tin nhắn duy nhất giữa bọn họ là từ hôm thi giữa kỳ một, khi Trường Văn hỏi địa chỉ nhà của Minh Phúc để mang cho cậu ấy cái thẻ học sinh bị rơi, mà cậu ấy còn chẳng trả lời. Một lúc lâu sau, Minh Phúc mới gọi Trường Văn qua số điện thoại để dặn cậu chờ cậu ấy ở trường.

"Mày về nhà rồi lại chạy ngược ra trường đấy à?"

Trường Văn mong là thế.

"Ừ."

Minh Phúc đáp, nhưng không nhìn thẳng vào mắt cậu.

Nói dối.

Giữa trưa, khi tất cả mọi người đều đã về nhà nghỉ ngơi, chỉ có một mình cậu ấy chạy bộ đến trường. Mồ hôi ướt đẫm hai bên thái dương và áo đồng phục của Minh Phúc, balo vẫn đeo trên vai, cổ áo khoác bị lật y hệt như lúc cậu ấy mới bước vào phòng thi, thậm chí vết cà phê trên giày do vô tình bị một cậu bạn va phải và làm rơi cốc xuống chân vẫn còn nguyên.

Tuy nhiên Trường Văn không vạch trần cậu ấy.

Trường Văn biết rằng sau khi tan học Minh Phúc luôn ngồi trong lớp cho đến khi không thể nán lại thêm được nữa, vậy nên đến lần thứ năm bị từ chối một cách lạnh lùng, Trường Văn đành ở lại theo cậu ấy.

"Mày không muốn có lý do chính đáng để không phải về nhà à?"

"Sao mày biết?"

Minh Phúc nhìn cậu như thể đang nhìn một mối đe doạ. Vài giây sau, cậu ấy mới chịu thừa nhận. Trường Văn kéo bừa một cái ghế và ngồi xuống trước mặt Minh Phúc, đáp:

"Không ai ngày nào cũng ở trường đến tận giờ này cả. Với lại..."

Ngừng một chút như để tìm ra cách nói cho phù hợp, Trường Văn nhìn Minh Phúc rồi tiếp lời:

"... chắc mày cũng biết đường vào sân Hạ Yên đi qua ngõ nhà mày mà phải không?"

Không chỉ ở lại trường, Minh Phúc cũng luôn đứng một mình trước cửa nhà rất lâu, lâu đến mức trời đã tối mịt mà Trường Văn vẫn nhìn thấy cậu ấy đứng trong con ngõ đó lúc cậu lần nữa đi qua để ra về.

Một trận bóng rổ thường kéo dài khoảng một tiếng.

Minh Phúc im lặng. Không còn lý do từ chối, cậu ấy đành hỏi thẳng:

"Sao mày nhất định phải rủ tao?"

"Tao nghĩ nếu muốn thắng thì tao cần có mày trong đội."

Trường Văn trông rất nghiêm túc khi nói ra lý do. Có lẽ Minh Phúc đã nghĩ rằng cậu nói hơi quá về mình, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn gật đầu.

Rất mừng là Hà Thanh không khiến Trường Văn phải trầy trật lâu như vậy.

Nhóm chat của bọn họ không quá sôi nổi vì ba thành viên lớp mười một còn đang bận ôn thi giữa kỳ. Tên đội do Hoài Minh nghĩ, Hà Thanh thỉnh thoảng góp vài câu, Trường Văn sao cũng được, Minh Phúc không ý kiến. 4LOUS, "4" là bốn người, "4LOUS" đọc nhanh gần giống "Follow us".

Danh sách các đội thi của THPT Y kéo dài đến tận con số ba mươi hai. Thành phần tham gia chủ yếu là học sinh khối mười và khối mười một do khối mười hai đang bắt đầu bước vào giai đoạn nước rút của kỳ thi đại học. Tính sơ qua thì trung bình cứ một lớp lại có hai đội cùng đăng ký, tỷ lệ cạnh tranh là 1:32, còn cao hơn cả tỷ lệ chọi để vào được trường, vậy nên tinh thần chung của hầu hết mọi người vẫn là học hỏi và thử sức.

Bốn ngày sau, thi giữa kỳ xong, đội trưởng Trường Văn tìm một buổi tối mà không ai phải học thêm và hẹn mọi người ra quán cà phê để lên đề cương ôn tập cho vòng sơ loại.

Trường Văn và Hà Thanh đều phải ở lại trực nhật nên hai đứa đi cùng nhau, Minh Phúc và Hoài Minh đến trước, nhưng nhiều việc dồn lại nên Trường Văn đã hoàn toàn quên khuấy mất chuyện chọn quán. Khi cậu đến nơi thì hai người kia đã lấy đồ xong, Hoài Minh uống matcha latte còn Minh Phúc gọi cà phê đen.

Hà Thanh nhìn bảng giá, dường như định nói gì đó với cậu rồi lại thôi.

Hai đứa cùng uống cà phê, Hà Thanh chọn mocha nóng, Trường Văn chọn coldbrew.

"Thấy quán này ổn không?"

Hoài Minh hỏi. Trường Văn nhìn quanh một lượt rồi nói:

"Cũng được, nhưng để học nhóm thì ở đây hơi ồn... em nghĩ là mấy lần sau mình nên chọn chỗ khác."

Nghĩ một chút, Hà Thanh đề nghị:

"Hay sang nhà tớ nhé? Nhà tớ có một phòng sách riêng, học bài hay thảo luận gì cũng được, với cũng gần trường nữa."

"Như thế có sợ ảnh hưởng đến gia đình cậu không?"

Trường Văn hỏi. Hà Thanh nhẹ nhàng lắc đầu:

"Không sao đâu. Phòng sách cách âm cũng tốt, mà bình thường cũng chỉ có tớ hay dùng thôi."

"Thế thì đành làm phiền Hà Thanh rồi."

Mới có mỗi Trường Văn duyệt phương án, chưa thấy Hoài Minh và Minh Phúc nói gì, Hà Thanh bèn quay sang hỏi ý hai người họ:

"Chị Minh với Phúc Trần thấy thế nào? Ổn không?"

Hoài Minh vui vẻ đồng ý:

"Được, chị cũng muốn thử sang nhà Hà Thanh."

Minh Phúc cũng gật đầu:

"Tớ thế nào cũng được. Mọi người tiện là được."

Phòng sách nhà Hà Thanh nằm dưới tầng một, có một sửa sổ cánh gỗ và một cửa sổ lớn sát đất bằng pha lê để đón nắng. Trong phòng đặt bốn tủ sách chạm trần kèm một bục gỗ có thể di chuyển được để lấy những cuốn trên cao, bàn làm việc dạng ốc đảo ở chính giữa phòng đủ cho tám người, trước cửa sổ lớn bày một bộ sô pha mềm cùng bàn trà thấp. Trước lúc lên cấp ba, Hà Thanh vẫn thường cảm thấy phòng sách nhà mình hơi nhiều thứ quá so với nhu cầu sử dụng thực tế, nhưng đó là khi cô chưa thật sự hiểu rõ về công việc của bố và cũng chưa từng phải ôm đến vài chuyên đề tự học trong cùng một thời điểm.

Mặc dù chưa cần dùng đến, trong buổi học nhóm đầu tiên, Hà Thanh vẫn ôm bộ micro từ phòng khách vào phòng đọc sách. Trước khi bay vào lại Thành phố Hồ Chí Minh thì Đăng Dương có mang về cho Hà Thanh một chú Collie Border làm bạn, cô cũng ôm cả nhóc cún lớn này vào phòng cùng rồi thả nó trên sô pha.

Trong khuôn khổ cấp THPT, phạm vi kiến thức của cuộc thi bao gồm chương trình Địa lý và Kinh tế & Pháp luật THPT, có thể sẽ xuất thêm một vài câu hỏi nhỏ về Lịch sử, nội dung câu hỏi và câu trả lời được trình bày hoàn toàn bằng tiếng Anh. Bài thi khởi động có tổng cộng ba mươi câu hỏi trắc nghiệm khách quan, thời gian làm bài là bốn mươi lăm phút.

Hoài Minh chịu trách nhiệm tóm tắt kiến thức lớp mười hai, Trường Văn nhận phần lớp mười một còn Minh Phúc lo phần lớp mười, mọi người tổng hợp xong thì đến lượt Hà Thanh soạn câu hỏi trắc nghiệm dựa trên đề cương đó.

"Nhưng mà chị ơi," Hà Thanh thắc mắc, "Sao đợt này khối mười hai đang ôn thi đại học mà chị vẫn sắp xếp thi cái này với bọn em được giỏi thế?"

"Giữ bí mật nhé." Hoài Minh mỉm cười và nháy mắt với cô. "Chị đỗ rồi, tháng tám năm nay sẽ bay."

"À, giới thiệu với mọi người, đây là 7.5 IETLS, DALF C1, giải ba HSG tiếng Anh thành phố, học bổng nghìn đô của đội mình." Trường Văn từ tốn bổ sung.

Minh Phúc chợt hiểu tại sao mấy cậu bạn của Trường Văn lại gào lên "Mày không cho ai thi nữa à?" lúc danh sách các đội được dán lên bảng tin trường.

"Chúc mừng chúc mừng!" Hà Thanh tròn mắt, suýt chút nữa là xin vía theo phản xạ, "Chị du học ở đâu thế ạ?"

"Anh. Đến lúc ra sân bay nhớ đi cùng chị nhé. Hẹn lịch trước mấy tháng luôn đấy."

Ban đầu chỉ có Trường Văn và Hà Thanh nói chuyện cùng Hoài Minh, mãi đến lúc đề cập đến chủ đề học tập thì Minh Phúc mới bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện.

Bốn đứa ngồi học từ một giờ chiều gần sáu giờ tối mới lục tục đứng lên.

Oreo có vẻ khá thích Hoài Minh và Minh Phúc, nhưng hình như không quá chào đón Trường Văn. Nó không rời Hà Thanh bước nào trong suốt mười phút cô chủ nhỏ của mình đứng nói chuyện với Trường Văn trước cửa nhà, không sủa Trường Văn và cũng không nhe răng với cậu, nó chỉ ngồi một bên và nhìn cậu chằm chằm.

Trước khi rời đi, Trường Văn ngồi xuống và gõ nhẹ lên mũi nhóc cún lớn nhà Hà Thanh. Cậu nhếch môi, nói đủ để cô chủ nhỏ của nó cũng nghe được:

"Yên tâm đi, tôi không bắt công chúa của bạn đi mất được đâu."

Collie Border ba tháng tuổi hừ Collie Border mét tám một cái.

Trường Văn bật cười.

"Hiểu nhanh đấy, nhỉ?" Cậu xoa đầu Oreo rồi đứng dậy tạm biệt Hà Thanh. "Tớ về nhé."

"Ừ, tuần sau gặp lại."

Câu chuyện tiếp theo cũng là của một tuần sau đó.

Trường Văn vừa tham gia vòng bảng giải bóng rổ thành phố vừa ôn tập cho cuộc thi hùng biện, bận đến mức thời gian cậu ở nhà còn ít hơn thời gian đi ngoài đường, có những buổi tối cậu còn phải xách cả Trường An theo ra sân bóng.

Trận đấu cuối cùng của đội bóng rổ trường THPT Y ở vòng bảng được ấn định ngay sau ngày diễn ra vòng sơ loại cấp trường cuộc thi hùng biện vào tuần thứ ba của tháng ba.

Tối hôm đó, một trăm hai mươi tám thành viên của ba mươi hai đội thi có mặt đầy đủ trong phòng Zoom để nghe ban tổ chức công bố quy định và tiến hành làm bài thi vòng khởi động.

Địa điểm tập trung của 4LOUS vẫn là nhà Hà Thanh, mỗi người một máy, ngồi rất gần nhau nhưng cũng chẳng trao đổi được mấy câu vì thời gian làm bài quá ngắn. Trung bình bọn họ phải trả lời mỗi câu hỏi trong vòng một phút rưỡi, kiến thức nền là chương trình Địa lý và Kinh tế & Pháp luật THPT nhưng các câu hỏi đương nhiên vẫn yêu cầu một mức độ suy luận nhất định, dù học chắc đến đâu thì việc vừa hiểu đề vừa tìm ra đáp án bằng tiếng Anh vẫn là một việc cực kỳ thử thách.

Hoài Minh và Trường Văn cán đích đầu tiên, vẫn kịp soát lại một vài câu trước khi hệ thống tự động nộp bài, Minh Phúc vừa kịp giờ làm xong câu hỏi cuối, Hà Thanh thì luống cuống hơn một chút, có hai câu hỏi phải khoanh bừa.

"Nhanh dã man thật đấy." Hoài Minh cảm thán. "Cảm giác hai tuần tự ôn của mình chưa ăn thua gì với cái đề này cả."

"Có mấy câu em đọc ra từ khoá là khoanh chứ chẳng kịp nghĩ gì luôn ấy."

Minh Phúc thở dài. Cậu gấp máy tính lại và áp hai lòng bàn tay lên đôi mắt mỏi nhừ.

Hà Thanh thất thần nhìn vào màn hình một lúc lâu, đến khi bị Trường Văn vỗ vai, cô mới ngơ ngác ngẩng đầu lên.

"Cậu làm tốt lắm rồi."

Trường Văn biết là Hà Thanh đang bắt đầu suy nghĩ lung tung. Vòng này chưa phải là thời điểm Hà Thanh có thể phát huy được hết khả năng của mình, vậy nên cậu không muốn thấy cô quá lo lắng.

"À... thì cũng xác định từ trước rồi mà."

"Hình như có ai vừa gõ cửa đấy, cậu ra xem thử nhé."

Hà Thanh liếc nhìn đồng hồ treo tường và nhanh chóng đứng dậy như sực nhớ ra chuyện gì đó.

Cạch một tiếng, Thành Hưng và Thục Khuê xuất hiện đằng sau cánh cửa.

"Đông vui thế?" Oreao vui vẻ vẫy đuôi chạy đến, Thành Hưng vắt nó lên vai và ló đầu vào phòng, "Mọi người thi xong hết rồi à?"

"Vừa xong. Sang đây làm gì đấy?"

Hoài Minh trả lời. Cả căn phòng bỗng chốc biến thành nơi họp mặt của North Blue.

"Sang chơi với chó." Thành Hưng cười. "Tiện bọn em bàn vụ trực tuần."

Hà Thanh nghiêng người, để Thành Hưng và Thục Khuê vào phòng rồi đóng cửa lại.

"Tao có được phép nghe không?"

Minh Phúc hỏi và định đứng dậy. Ngay lập tức, Thành Hưng ấn Minh Phúc trở lại ghế ngồi và đặt Oreo vào lòng cậu ấy.

"Đằng nào cả trường chả xem. Ngồi đi."

Sáu người một chó mở iPad lên tìm kế hoạch trực tuần.

Hoài Minh chụp một tấm ảnh 0.5x và đăng lên tin Instagram, gắn tên cả năm người còn lại. Hà Thanh nhấn đăng lại rồi tắt máy và cũng không để ý đến nó đó nữa. Cô rủ mọi người đặt đồ uống về, tận dụng hết các mã giảm giá có thể để mỗi người được một cốc Phê La với giá bằng hai phần ba so với bình thường.

Nhận đồ uống rồi bọn họ mới nhận ra bây giờ là tám giờ tối.

"Văn ổn không? Uống cốc này xong là đêm hơi dài đấy."

Ngày mai là thứ sáu. Trường Văn thoải mái vươn vai, thậm chí còn không cần nhìn xuống đồng hồ đeo tay trước khi trả lời:

"Cuối buổi sáng mới ra sân mà, không cần lo cho tớ đâu."

"Mày cứ cẩn thận đấy." Thục Khuê lập tức ngẩng lên lườm Trường Văn dù đang kiểm tra lại lịch thi đấu. Đoạn, cô nàng quay sang hỏi Hà Thanh: "Tao nghe bảo sáng mai có kết quả à?"

"Ừ, theo kế hoạch là cuối buổi sáng có."

Cô gật đầu. Cả ba trận trước Hà Thanh đều không đến xem được vì bận việc riêng, đến tận trận này mới có thời gian đi. Trường Văn nhìn cô, sau đó nhìn Thục Khuê và nói tỉnh bơ như không:

"Kể ra mai mà nhận hai tin vui một lúc thì tốt quá nhỉ."

"Biết đâu đấy."

Chợt nhắc đến chuyện thi đấu ngày mai, Thục Khuê liền hỏi thêm:

"Trong phòng này có những ai mai đi cổ vũ thế?"

Thành Hưng đáp:

"Có Hà Thanh với tao thôi."

Thục Khuê gửi lại giờ thi đấu và khu vực khán đài cho hai đứa nó, nghĩ một lúc rồi dặn thêm:

"Không cần đến sớm quá đâu tại mai đội trường mình đấu lượt cuối buổi sáng cơ. Bọn mày định đi xe máy lên à?"

Hà Thanh lắc đầu:

"Không, xe nhà tao đưa đi."

Lớp trưởng 11A3 gật gù:

"Thế cũng tốt, nhà thi đấu Thanh Trì xa, chưa đi bao giờ là dễ lạc lắm."

Nếu THPT Y lọt vào vòng chung kết của giải như năm trước thì ban giám hiệu sẽ sắp xếp thêm một ô tô bốn mươi lăm chỗ để đưa đón đội cổ động viên của trường. Rất nhiều người chỉ biết rằng THPT Y có sân bóng rổ riêng, có nhiều giải nội bộ lớn nhỏ, có sự ủng hộ của nhà trường trong những cuộc thi lớn, chứ không biết rằng cũng phải mất vài năm để YBT đi từ vị trí cuối cùng trong vòng bảng đầu tiên đến ngôi vị á quân mùa trước và giành được sự quan tâm xứng đáng.

Trong mùa giải năm nay, Trường Văn ra sân với vai trò đội trưởng. Quá trình giành quyền đeo tấm băng đó cho Trường Văn thậm chí có thể coi là một cuộc đấu tranh của Thục Khuê và các cựu đội trưởng Đội 1 với các cựu đội trưởng Đội 3; Trường Văn hay Hoàng Tường đều không được tham gia, cậu chỉ tự đoán mức độ căng thẳng của buổi đánh giá dựa vào nét mặt của ban huấn luyện câu lạc bộ sau khi mọi thứ kết thúc.

Thục Khuê không nói thẳng, nhưng ý của cô nàng quản lý là: Nếu Trường Văn gặp phải bất cứ sai lầm nào, dù là kiểu sai lầm nào đi chăng nữa, đừng nói đến băng đội trưởng, đó sẽ là dấu chấm hết cho thời gian thi đấu chính thức trên sân của cậu trong mùa giải này.

Ban điều hành muốn đặt hy vọng vào sự bứt phá bất ngờ của Trường Văn trong một năm qua, song đồng thời cũng không dám đặt cược cả mùa giải vào phong độ chưa được đảm bảo qua bất kỳ giải đấu nào của cậu.

Đến mười giờ tối, dưới sự nửa thuyết phục của Hà Thanh và nửa ép buộc của Thục Khuê, sáu người một chó cuối cùng cũng phải tạm biệt nhau và ai về nhà nấy.

Hà Thanh bế Oreo đứng trước cổng, vẫy tay chào từng người một.

Chín giờ sáng hôm sau, Hà Thanh, Diệu Huyền, Thảo Vy, Chí Thành và Thành Hưng xuất phát từ trường đến nhà thi đấu Thanh Trì.

Có thể là do hiệu ứng của ngày thi đấu kết thúc vòng bảng, hàng ghế khán giả đông một cách bất ngờ, đội cổ vũ trường THPT Y phải đợi các bạn THPT M vừa đấu ca trước ra về hết thì mới có chỗ ngồi. Năm đứa kéo nhau ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, Hà Thanh cầm máy ảnh nên được nhét vào ngồi chính giữa.

Nhận ra sự xuất hiện của cô, Trường Văn nhanh chóng chạy đến sát hàng ghế khán giả. Cậu chỉ thấp hơn thanh ngang trên cùng của lan can một đoạn, nói chuyện với Hà Thanh đang ngồi phía trên chẳng tốn chút sức nào.

"Headband của cậu bị lệch rồi kìa."

"Bên nào thế?"

Hà Thanh chỉ tay vào góc trán bên trái của Trường Văn, song sợ cậu không tự nhìn được thì chỉnh cũng như không nên đành cúi người xuống và kéo lại headband cho cậu.

Trường Văn rất muốn nói là, thật ra cậu cũng định bảo Hà Thanh chạm tay lên tóc mình vì mỗi lần như thế cậu đều sẽ gặp may mắn, ấy vậy mà Hà Thanh lại giúp cậu thực hiện điều đó trước rồi.

"Cố lên."

"Chiến thắng nhé! Bọn em tin anh!"

Trường Văn nhăn mặt một cái trước tiếng gào của Chí Thành, rồi cũng bật cười.

THPT Y được đánh giá là đội mạnh nhất bảng O và hiện cũng đang là đội dẫn đầu với hai trận thắng và một trận hoà, lứa Trường Văn, Đức Anh lại là lứa tinh anh của câu lạc bộ, chỉ đến cuối hiệp thứ nhất, các chàng trai YBT đã áp đảo đối thủ với cách biệt gấp đôi.

Tiếng hò reo của đội cổ động THPT Y và đội cổ động THPT N dần chuyển từ nối tiếp nhau trong hoà bình sang thi xem bên nào át được bên còn lại.

Hết hiệp thứ nhất, trang chủ Đoàn trường THPT Y đăng bài công bố cái tên đại diện trường tham gia vòng quận của cuộc thi hùng biện. Hà Thanh không dám tự xem, cũng không cho những người còn lại nói gì, đến lúc ngay cả Trường Văn trên sân cũng nghe tin 4LOUS đã đứng nhất thì cô mới mở bài đăng lên.

Điểm trung bình của các đội và điểm riêng của từng cá nhân được ghi lại trong đường dẫn dưới phần bình luận. Hà Thanh thấy rõ tay mình run run.

"Đặng Trường Văn, 27;

Dương Hoài Minh, 29;

Trần Minh Phúc, 24;

Lê Hà Thanh, 22;

4LOUS, 25.5."

Bọn họ hơn đội thứ hai gần ba điểm, thắng tuyệt đối.

Sang hiệp thứ hai, trạng thái thi đấu của Trường Văn thậm chí còn ổn định hơn so với hiệp đầu tiên.

Cậu đã nghĩ mọi chuyện sẽ cứ thế tiếp diễn với nhịp độ hiện tại.

Giữa khoảng thời gian giải lao sau hiệp hai, Trường Văn bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ thầy chủ nhiệm. Cậu chỉ kịp nghe vài câu trước khi buộc phải xin phép thầy cúp máy để vào sân, nhìn qua dường như không có vấn đề gì.

Ở nửa đầu hiệp ba, sau một tình huống tranh chấp dưới rổ, trung phong của đội cướp bóng thành công và chuyền sang cho Trường Văn. Sở trường của Trường Văn là tấn công chớp nhoáng, bắt được thời cơ, cậu nhanh chóng dẫn bóng vượt qua toàn bộ hàng phòng ngự của THPT N và bật nhảy ném bóng vào rổ, giành được hai điểm một cách nhẹ nhàng.

Rút kinh nghiệm từ hai hiệp đấu đầu tiên, xác định được lối tấn công như vũ bão của đội trưởng THPT Y, THPT N bắt đầu đổi chiến thuật và chuyển sang đội hình phòng thủ.

Trường Văn bị kèm chặt, cậu thử phá vòng vây vài lần nhưng đều không thành công, giữ được bóng mà không phạm lỗi đã là rất cố gắng chứ chưa nói đến chuyện có thể dồn sức tấn công nhanh lần nữa.

Tiếp tục là một tình huống mà Trường Văn thành công qua người đối thủ và không để mất bóng. Lẽ ra Trường Văn có thể chuyền nó qua cho Đức Anh vì khi đó cậu ấy hoàn toàn có cơ hội thực hiện một cú lên rổ, nhưng cậu lại đột nhiên khựng người mất một nhịp, rồi mới liều lĩnh ném bóng vào rổ từ ngoài đường ba điểm khi nhận ra không còn lựa chọn nào khác.

Quả bóng bay vút lên, chạm vành rổ và lăn một vòng trước khi rơi vào trong.

Sự liều lĩnh đó đem về ba điểm cho THPT Y. Trường Văn cảm thấy không khí trong buồng phổi dường như bị rút cạn; tiếng còi kết thúc hiệp ba vang lên, cậu cúi người, chống tay xuống gối, chậm rãi hít một hơi sâu.

Nếu quả bóng rơi ra ngoài, đây sẽ bị coi là một tình huống phán đoán sai, hoặc thậm chí là một quyết định sai về mặt chiến thuật.

Trường Văn chỉ nhớ rằng đầu mình đột nhiên trống rỗng.

Đức Anh nhìn cậu một lúc lâu, chỉ nhìn mà không nói gì, nhưng ánh mắt của cậu ấy cho Trường Văn biết rằng Đức Anh cũng đã phát hiện ra một nhịp mất tập trung của cậu.

"Vừa thầy Khoa gọi mày làm gì thế?"

Trường Văn thấy cổ họng mình khô khốc dù đã uống gần hết một chai nước.

"Đội bọn tao bị tố gian lận."