Nhà trường hỗ trợ hai xe đưa đón, xe chở các thành viên đội bóng rổ xuất phát trước, xe chở cổ động viên xuất phát sau.
YBT tập trung ở trường từ năm giờ sáng.
"Khuê ơi, thẻ thi đấu mày để ở đâu thế?"
"Trong cái túi đỏ ở trên ghế đá ấy."
Thục Khuê trả lời theo phản xạ. Cô nàng đang vừa nhắn tin cho bác lái xe để lấy biển số vừa gọi điện nhắc Thu Trà xuống phòng Đoàn lấy danh sách cổ động viên đã được ký duyệt, không kịp quay lại nhìn xem ai là người vừa hỏi.
"Kiểm tra kỹ chưa?"
"Rồi, đủ mười hai cái ở đấy rồi, đừng ai lấy ra lấy vào nữa nhé."
Không thành viên nào phát hiện ra tiếng rơi rất khẽ và tiếng lá khô quét qua đế giày ai đó dù mọi thứ diễn ra ngay trước mắt họ.
Xe chạy nhanh khỏi nội thành, lướt qua những con phố vẫn còn chưa tỉnh giấc.
Trường Văn đeo tai nghe và ngả đầu vào thành ghế, vẫn nhắm mắt dù không buồn ngủ.
Chiếc xe đột ngột lạng sang phải. Bác tài bẻ tay lái để tránh hai cậu học sinh chuyển làn ẩu, còi rú, xe nghiêng, Trường Văn vừa mở mắt, còn chưa kịp vịn tay vào ghế trước thì trán đã đập mạnh vào kính. Cậu nhăn mặt, đầu ong ong vì cú va đau điếng. Tất cả mọi người đều bị đánh thức, trên xe bắt đầu xuất hiện những tiếng thở hắt cáu kỉnh, tiếng càu nhàu và cả tiếng chửi thề của các thành viên.
Mấy chiếc balo nằm ngoài trên ngăn để đồ rơi xuống gần hết, có cái đáp thẳng vào đầu người ngồi bên dưới, túi đựng giấy tờ của Thục Khuê còn bay vào tận gầm ghế, nhưng vì có khoá kéo nên đồ bên trong không bị văng ra sàn.
Trường Văn bỗng có dự cảm không tốt. Cảm giác không an tâm này theo cậu từ lúc ngồi trên xe cho đến tận khi đã vào trong nhà thi đấu, cậu muốn làm thế nào đó để chắc chắn mọi thứ vẫn ổn, song lại không biết bắt đầu từ đâu.
Xe của YBT đến nhà thi đấu được khoảng nửa tiếng thì xe của đội cổ vũ mới bắt đầu chạy.
Đội cổ vũ phần lớn là bạn cùng lớp của năm người chơi chính. Ngoài những thành phần đã nằm sẵn trong câu lạc bộ thì 11A2 và 11A3 chỉ có đúng hai người được duyệt đơn đăng ký tham gia chung kết vì sáng nay hai lớp này phải học trái ca, Chí Thành và Hà Thanh - hai đứa thuộc dạng nghỉ học cũng không lo mất chữ - trở thành đại diện hai lớp. 11A1 không có ca học nào sáng nay nên đi tương đối đông, Minh Phúc cũng đi để cổ vũ Trường Văn, có cả Thu Trà, cô nàng là Bí thư Đoàn trường nên được giao luôn việc phụ trách đội cổ động.
Không hiểu sao đường trong nội thành hôm nay tắc từ rất sớm, mới bảy giờ sáng mà trên cầu vượt đã chật cứng.
[Bọn tớ vẫn đang trên cầu vành đai 2
Tắc quá sợ đến muộn mất]
Sợ không kịp giờ, Hà Thanh gửi tin nhắn cho Trường Văn. Cậu trả lời rất nhanh:
[8h mới bắt đầu
Không sao đâu]
Xe vẫn đang chậm chạp nhích từng chút một, Hà Thanh đành kéo rèm vào để không phải nhìn thấy tình trạng tắc đường bên ngoài nữa.
[Thầy Khoa với thầy Tuấn định tiết 2 rủ cả hai lớp cùng xem các cậu đấy]
[Tưởng thầy nói đùa mà hoá ra làm thật à?]
Trường Văn đang định gửi đường dẫn trang chính thức của giải đấu cho Hà Thanh để đề phòng trường hợp mọi người không tìm thấy, thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Thành Hưng.
Cậu nhíu mày.
"Alo-?"
Không đợi Trường Văn nói hết, Thành Hưng vội hỏi:
"Thẻ dự thi của mày có ở đấy không?"
Ma xui quỷ khiến thế nào, Trường Văn bật loa ngoài ngay lúc đó.
"Có." Thục Khuê lấy xấp thẻ từ túi ra. Vừa lật chiếc đầu tiên lên - đáng lẽ ở đó phải có thông tin của cậu - cô nàng bỗng sững người lại.
Trống trơn. Bên trong vỏ thẻ là một tấm giấy trắng, không có thẻ dự thi chính thức của Trường Văn.
"Kiểm tra lại đi, thằng Bách đang nhặt được thẻ của mày đây này." Giọng Thành Hưng vang lên gấp gáp.
Gia Bách?
"Đúng thẻ của tao đấy." Trường Văn lập tức phản ứng lại, "Bách đang ở đấy đúng không? Tao đặt xe, bọn mày đưa thẻ của tao cho người ta mang đến sân Thanh Trì hộ tao với."
"Ê v*i, kiểm tra cả thẻ mấy đứa còn lại luôn đi!"
"Đang đây, hình như thiếu mỗi của thằng Văn thôi."
Thành Hưng quay sang tìm Gia Bách nhưng không thấy người đâu, chỉ thấy mỗi chiếc balo bị người kia vứt trên sân không biết từ lúc nào.
"Thằng Bách đâu?"
"Nãy nó bảo xin thầy Quý vắng tiết đầu cho nó rồi."
"D* thằng này có biết đường ra đấy không thế?"
Hai bên đầu dây loạn như cào cào, Thành Hưng đành bật loa ngoài ở mức âm lượng lớn nhất, nói:
"Thằng Bách nó phóng xe đi luôn rồi, nhưng giờ này mới đi thì phải gần tiếng nữa mới đến. Có xin kiểm tra thẻ của mày muộn hơn được không?"
Trường Văn đáp:
"Bảy rưỡi kiểm tra rồi. Tao không chắc nhưng cùng lắm chỉ lùi xuống được mười lăm phút thôi."
Thục Khuê vội chạy đi tìm ban tổ chức. Chỉ một lát sau, cô nàng quay lại, mang theo một tin không vui. Ban tổ chức đồng ý cho đội thêm thời gian thu xếp, nhưng hạn cuối là bảy giờ bốn mươi lăm.
"Thế thì tao sợ không kịp đâu mày. Xếp người khác ra sân hiệp một trước có được không?"
"Đành thế. Đằng nào cũng muộn, lát mà nhắn Bách được thì bảo nó đừng đi ẩu."
"Tao biết rồi. Lát nó gần đến tao báo cho."
Tay Trường Văn lạnh ngắt.
"Nhưng sao thẻ thằng Văn lại bị rơi được? Rõ ràng lúc ở trường vẫn thấy mà."
"Bọn mày không thấy kì lạ à-"
Không muốn cho cả sân cùng biết một trong những trụ cột chính của đội không có thẻ dự thi, Đức Anh ngắt lời:
"Bây giờ không phải lúc. Tìm cách xử lý đã."
Ban huấn luyện buộc phải gấp rút sắp xếp lại đội hình và chiến thuật. Trung Nghĩa vỗ vai Trường Văn, động viên cậu:
"Bách đang đến rồi, mày đừng căng thẳng quá."
Trường Văn chỉ có thể gật đầu.
Do tình thế bắt buộc, ban huấn luyện đành để đội hình tứ kết tham gia thi đấu trong hiệp đầu tiên. THPT Y bước vào sân trong màu áo đỏ, đối diện là THPT T với đồng phục thi đấu màu đen.
Đoàn cổ động viên THPT Y đến đúng lúc hai đội vừa tiến vào vị trí. Trông thấy Trường Văn ngồi ngoài hàng ghế dự bị, Chí Thành và Hà Thanh quay lại nhìn nhau một cách ngơ ngác, hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu hai đứa, nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến tinh thần của những người xung quanh, cả hai đành im lặng.
Trận chung kết căng thẳng ngay từ những giây phút đầu tiên. Cả THPT Y lẫn THPT T đều đánh kiểm soát và thăm dò lẫn nhau, không bên nào chiếm ưu thế rõ rệt.
Trong một lượt lên bóng của THPT Y, Hoàng Tường quyết định thử gọi iso. Đồng đội nhanh chóng giãn ra để tạo khoảng trống cho cậu. Đối đầu với hậu vệ số một của THPT T, Hoàng Tường thuần thục đảo bóng từ tay phải sang tay trái rồi chuyển hướng đột ngột và thoát khỏi đối phương trong nháy mắt. Nhưng đội bạn cũng không phải tay mơ, một cầu thủ khác lập tức lao lên bọc lót, chặn đứng Hoàng Tường trước khi tiền phong chính của THPT Y kịp dẫn bóng tiến vào khu vực bên dưới rổ.
Hoàng Tường nghiến răng, tung một cú ném trong tư thế khó khi đồng hồ chỉ còn vài giây. Bóng chạm vành rổ và bật ra ngoài.
Trọng tài thổi còi - bóng chết. Các thành viên 11A1 đứng bật dậy rồi lại ngồi xuống trong tiếc nuối.
THPT T thủ quá chắc.
Đức Anh ra hiệu đổi chiến thuật ngay sau cú ném trượt của Hoàng Tường. Ở lượt tấn công tiếp theo, đội hình THPT Y thay đổi, hàng chắn được dựng lên để mở khoảng trống cho Đức Anh. Cậu luồn ra sau, nhận đường chuyền từ trung phong và dẫn bóng lên cao. Đằng sau vẫn còn người áp sát, không còn thời gian suy nghĩ thêm, Đức Anh xoay người một vòng, ép bóng sát sườn rồi nhảy lên. Đó là một cú lên rổ không hề đẹp mắt, cả người Đức Anh nghiêng hẳn về một bên và cậu tiếp đất bằng vai ngay sau pha đó, nhưng nó đem về cho THPT Y hai điểm.
Đức Anh đứng dậy, thở dốc. Mồ hôi bắt đầu thấm ướt cổ áo cậu, bên vai vừa chạm sàn đau ê ẩm, Đức Anh hít sâu để điều chỉnh nhịp thở rồi nhanh chóng quay về phòng thủ.
Bên ngoài đường biên, một bầu không khí nặng nề bao trùm lên toàn ban huấn luyện và các thành viên còn lại. Đồng hồ tích tắc trôi, bảng điểm nhảy từng chút một, hai bên đối đầu gắt gao, điểm ghi được không nhiều và cũng không hề dễ dàng.
Lại là một tình huống bóng bị cướp khỏi tay các chàng trai áo đỏ. Trường Văn cúi người, khuỷu tay tì lên đầu gối, chưa bao giờ cậu thấy thời gian trôi chậm như vậy.
"Ầm!"
Ngay khi tiếng còi hết hiệp một vang lên, cánh cửa dẫn vào nhà thi đấu đột ngột bị đẩy mạnh. Gia Bách lao thẳng vào bên trong trước ánh mắt ngỡ ngàng của những người đứng xung quanh. Xác định được vị trí của Trường Văn, Gia Bách giơ tay, hướng về phía cậu, hô lớn:
"Trường Văn, thẻ!"
Ngay lập lức, Trường Văn đứng bật dậy, lách qua đồng đội và chạy về phía Gia Bách.
Tấm thẻ dự thi được đặt vào tay chủ nhân của nó, không một vết xước, ngay cả bụi đất dính trên thẻ cũng đã được phủi sạch. Chỉ có hai phút giải lao, không để Trường Văn nói hết câu "Cảm ơn", Gia Bách vội đẩy cậu vào sân, giục:
"Cái đấy nói sau, lo thi trước đi."
"Nếu mày không phải về luôn thì," Trường Văn vẫn cố vài giây để chỉ cho Gia Bách khu vực khán đài của các cổ động viên THPT Y trước khi quay lại với đồng đội, "Hà Thanh với Thành ở trên kia."
Phía trên khán đài, như chỉ chờ có thế, Chí Thành nhảy lên vẫy tay ra hiệu cho lớp phó của cậu chàng. Bên cạnh Hà Thanh và Chí Thành không còn chỗ trống, Gia Bách bèn ngồi xuống hàng ghế đằng sau hai người họ. Thành Hưng đã kể chuyện cho hai đứa nghe từ ban nãy, Hà Thanh đưa quạt cầm tay và nước cho cậu ấy, muốn trách nhưng cũng không thể trách được.
"Cậu liều thật đấy Bách ạ."
Hiệp một chấm dứt với tỷ số nghiêng về phía THPT T, cách biệt sáu điểm, không quá lớn, nhưng nhìn nét mặt của mọi người là đủ biết hiệp đấu đầu tiên đã diễn ra như thế nào. Gia Bách không bình luận gì về hành động của mình, chỉ bình tĩnh nói:
"Vẫn đến được đây là được rồi."
Chí Thành thắc mắc:
"Mà sao mày nhặt được thẻ của Văn thế?"
"Nghĩa để quên áo khoác trên cái ghế đá cạnh sân bóng nên nhờ tao ra lấy hộ. Lúc ra tao thấy cái áo đang rơi dưới đất, cúi xuống nhặt thì thấy cả thẻ của thằng Văn lẫn trong đống lá ngay dưới chân ghế."
Câu chuyện sau đó thì không cần kể thêm nữa. Gia Bách nhờ Thành Hưng gọi điện cho Trường Văn - hoàn toàn không phải để hỏi, mà để thông báo - và bỏ luôn tiết đầu tiên một cách dứt khoát để lao đến nhà thi đấu. Lúc ấy Gia Bách không nghĩ được nhiều đến thế, cậu chỉ nghĩ là, Trường Văn cũng là một phần của 11A2.
"Mày làm bọn tao sợ không dám rời cái định vị ra phút nào." Chí Thành vỗ vai Gia Bách, "Để chốc tao về với mày."
Trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp hai.
Các cầu thủ lần nữa tiến vào vị trí trong sự cổ vũ nhiệt tình của khán giả. Ánh đèn chói sáng phản chiếu trên sàn gỗ, đế giày ma sát với mặt sàn, bóng lăn, đồng hồ đếm ngược, không gian bên trong nhà thi đấu Thanh Trì giống hệt một phim trường vừa bước vào cảnh quay.
Trường Văn ra sân.
Pha phối hợp đầu tiên của tam giác Bermuda bên phía THPT Y mở đầu bằng một đường chuyền chính xác đến từ Hoàng Tường. Trường Văn nhận bóng, đánh lạc hướng hậu vệ nhờ một động tác ném giả rồi đột ngột chuyển hướng. Hậu vệ số một của THPT T lỡ nhịp. Trong tích tắc, Trường Văn lách vào khoảng trống vừa lộ ra và bật nhảy ngay trước vạch ba điểm, đưa bóng lên cao rồi chuyền ngược lại cho Đức Anh đang đợi sẵn phía sau.
Đức Anh vươn người, trái bóng trong tay vẽ thành một đường vòng cung đẹp mắt trên không trung và rơi gọn vào trong lưới.
Khán đài như vỡ tung. Ở trường, 11A2 và 11A3 cũng đang theo dõi trận đấu trên máy chiếu, nhưng phải kéo kín kèm và không được hét to, vì nếu để giám thị phát hiện ra thì cả thầy lẫn trò sẽ được mời lên phòng hội đồng.
Nhịp điệu trận đấu đã thay đổi.
Trường Văn đọc trận đấu nhanh, chủ động di chuyển không bóng và biết cách tạo khoảng trống để đồng đội khai thác dù có tham gia tấn công hay không. Sự phối hợp giữa cậu và hai trụ cột còn lại của YBT giống như một mũi giáo phá vỡ tuyến phòng ngự của THPT T. Bộ đôi tiền phong chính thật sự đã phát huy hiệu quả đúng như ban huấn luyện mong muốn - linh hoạt, hiệu quả, và khó bắt bài.
Chẳng mấy chốc, tỷ số đã được san bằng. Khuôn mặt của đội trưởng THPT T tối sầm lại.
Nửa đầu trận đấu trôi qua một cách căng thẳng.
Để lấy lại thế trận, THPT T quyết định tấn công dồn dập ngay từ đầu hiệp ba. Chiến thuật thay đổi, Đức Anh rời sân, Xuân Tùng đổ bê tông hàng thủ thay cho tay ném chủ lực của đội, hai tiền phong chính tạm thời lui về hỗ trợ tuyến dưới. Áp lực tương đối lớn, Trường Văn vừa điều phối phòng ngự vừa theo kèm tay ghi điểm của đội bạn, quyết liệt nhưng tỉnh táo, không hề phạm lỗi lần nào, thậm chí còn dùng lại chính cách phòng thủ của THPT T ở hiệp một để chặn đứng họ.
Đội bạn liên tục gây sức ép lên khu vực dưới rổ của THPT Y, nhưng mỗi lần đối thủ dẫn trước, bọn họ cũng sẽ tìm được cơ hội phản công và gỡ lại tỷ số. Cổ động viên phía THPT T hô to khẩu hiệu để tiếp thêm tinh thần cho các cầu thủ; bên khán đài THPT Y cũng không kém cạnh, băng rôn mang màu đỏ đại diện cho đội được giương cao, kèn trống rộn rã hoà cùng tiếng cổ vũ đồng thanh.
Hà Thanh chưa hiểu hết luật bóng rổ, không thể phân tích trận đấu như Thành Hưng và cũng không thể xác định được pha nào đẹp, pha nào lỗi, nhưng so sánh với cách chơi của Trường Văn hai tuần trước và xa hơn là thời điểm này của năm ngoái thì-
-vẫn là đội trưởng Đội 1, nhưng sẽ là một cơn sóng ngầm khi không là một cơn bão.
Phía sau Hà Thanh, Gia Bách im lặng quan sát cô, cẩn thận, tiếc nuối, từng chút một ghi lại mọi cử chỉ nhỏ của người mình đã từng bỏ lỡ. Tất thảy chỉ là đôi lần bàn tay người nọ siết chặt, là một khắc vai người nọ hạ xuống cùng tiếng thở phào rất khẽ, là ống kính máy ảnh hướng về phía chàng trai mang băng đội trưởng trên sân; hy vọng của Gia Bách không còn, nhưng kỳ lạ là cậu thấy nhẹ nhõm.
Ít nhất thì, có lẽ cô đã không nhìn sai người.
Hai bên giằng co trong thế trận cân bằng, kết thúc hiệp ba, THPT Y cầm hoà thành công.
"Sẵn sàng huỷ diệt ván cuối này chưa?"
Trường Văn đặt vỏ chai nước rỗng lên ghế và quay lại nhìn đồng đội của mình. Trạng thái của Đức Anh có vẻ đã phục hồi kha khá, cậu chàng đứng dậy, nhếch môi:
"Không thắng không về."
Không khí trên khán đài nóng hơn bao giờ hết.
Hậu vệ số hai của THPT T tiếp tục tấn công lên cao. Cậu ta vượt qua Đức Anh bằng động tác đảo bóng sau lưng sở trường, tuy nhiên, cú lên rổ ngay sau đó đã không thành công, bóng bật ra ngoài và bị Trường Văn giành được trước khi kịp chạm sàn. Cậu ném ra một đường chuyền dài về phía trước, Hoàng Tường lúc này đã lướt lên giữa sân, bắt nhịp đúng lúc và đón được bóng đúng tầm.
Hàng thủ của THPT T nhanh chóng lùi về kín rổ. Thấy Hoàng Tường giảm tốc và kéo bóng ra ngoài, Trường Văn lập tức hiểu ý và lao lên chắn người cho cậu ta. Cú chắn khiến hậu vệ đối phương chậm lại, trung phong phải dâng lên để kèm Hoàng Tường, và đó là một sai lầm. Ngay khi khoảng trống lộ ra, Trường Văn lùi xuống khu vực dưới rổ, nhận chuyền trả từ Hoàng Tường và hoàn tất tình huống phản công mà không gặp phải cản trở nào.
"YBT! Cố lên!"
"Y chiến! Y vô địch!"
THPT T đang dần lung lay. Cách biệt mỗi lúc một lớn trong khi thời gian càng lúc càng ngắn lại, áp lực trên sân khiến những đường bóng của họ bắt đầu trở nên vội vàng và thiếu chính xác. Bất chấp nỗ lực cứu vãn tình thế của đội trưởng THPT T, hàng thủ gần như tan rã dưới sức ép đến từ phía THPT Y. Đội bạn liên tục phạm lỗi, nhưng bóng vẫn trong tay các chàng trai áo đỏ.
Và rồi, trong phút cuối của hiệp thứ tư và của cả trận chung kết, Trường Văn bất ngờ thực hiện một cú úp rổ bằng một tay. "Rầm" một tiếng, bóng lọt lưới, nhà thi đấu như rung chuyển, khán đài vỡ oà trong chớp mắt.
72-59 dành cho THPT Y.
Toàn đội ùa vào sân sau tiếng còi chung cuộc. Năm chàng trai được vây giữa một vòng ôm chật cứng và ồn ào. Không biết ai là người khởi xướng, trong tiếng hò reo vang dội, Trường Văn được đồng đội hất lên cao; tóc cậu rối tung sau không biết bao nhiêu cái xoa đầu, cậu không né được và cũng không định né.
"Đanh Chu! Tường Hoàng! Trường Văn! Nam Khương! Minh Thỏ!"
"Y chiến! Y vô địch!"
Hà Thanh bắt được trọn vẹn khoảnh khắc đó.
Qua ống kính, cô thấy Trường Văn cũng đã nhìn về phía mình. Thì ra, Hà Thanh nghĩ, đây chính là cảm giác khi mà người ta toả sáng ở nơi mà người ta thuộc về, và biết rằng phía sau cũng có một ai đó đang ngắm nhìn mình toả sáng.
Lần này Hà Thanh muốn mình là người bước chín mươi chín bước về phía người nọ. Cô đeo máy ảnh lên cổ, quàng cờ của câu lạc bộ lên vai rồi chạy xuống cầu thang.
"Hà Thanh!"
Chợt Gia Bách gọi tên cô.
"Bọn mình còn có thể làm bạn được không?"
Dưới màn mưa pháo giấy, Hà Thanh dừng bước và quay lại nhìn cậu. Mảnh pháo giấy đỏ rực vương trên tóc cô rồi rơi xuống đất theo động tác ngoảnh đầu, sắc màu duy nhất còn đọng lại trong tâm trí Gia Bách là màu mắt người nọ sáng như trong suốt dưới ánh đèn nhà thi đấu.
Hà Thanh mỉm cười:
"Bọn mình vẫn luôn là bạn mà."
"... nếu như không vào đây thì có rất nhiều người tớ sẽ không gặp được. Như Bách chẳng hạn."
Nếu những chuyện trước đây không xảy ra, sẽ có những mối quan hệ thậm chí còn chẳng thể tìm được điểm bắt đầu.
Rốt cuộc Gia Bách cũng hiểu nụ cười lúc ấy của Hà Thanh có nghĩa là gì.
Lễ trao giải sau trận chung kết kéo dài hơn dự kiến, nhưng may mắn là Trường Văn vẫn kịp nói lại lời cảm ơn tử tế với Gia Bách trước khi rời khỏi nhà thi đấu.
Xuân Tùng hơi cợt nhả khi bảo giờ mấy đứa Trường Văn về trường là oai còn hơn bố tướng, nhưng đúng là thế thật. Truyền thông ngày hôm nay là của YBT, đặc biệt là Đức Anh và Trường Văn.
Cổ động viên THPT Y và THPT T ở nhà thi đấu vẫn bình thường - ít nhất thì không có vấn đề gì xảy ra trước khi ai về nhà nấy - nhưng bộ phận ở nhà xem phát trực tiếp thì đang đánh nhau ầm ầm trên mạng. Chỉ vài tiếng sau trận chung kết, trang confession của THPT Y thậm chí còn xuất hiện một cái sớ - thật sự là một cái sớ - do đối tượng nào đó tự nhận là học sinh trường T gửi vì bức xúc với thái độ của một-bộ-phận-không-nhỏ học sinh trường Y, cả hai bên tràn vào, và không mất đến mười phút để biến phần bình luận dưới cái sớ thành một mớ hỗn độn ngay giữa giờ học.
Không biết bằng cách nào mà việc Trường Văn thiếu thẻ thi đấu và không có mặt trong hiệp một cũng được nhắc đến trong rất nhiều bình luận, một vài tài khoản clone quá khích còn nói rằng nếu cậu đội trưởng của THPT Y ra sân từ đầu trận thì có khi bọn họ còn chẳng cần tới bốn hiệp để thắng. Trung Nghĩa đưa điện thoại cho Trường Văn xem, cậu không nói gì, không phải do không có suy nghĩ nào khác trong đầu mà là do cậu cũng đã đoán đến điều Trung Nghĩa đang ám chỉ.
Nhưng không có bằng chứng.
Đi ăn mừng, lên bài cảm ơn, hẹn giao lưu với câu lạc bộ bóng rổ của THPT T, YBT không hề nhắc lại sự cố đối với thẻ thi đấu của Trường Văn và xem như sự cố này chưa từng xuất hiện. Đến cuối tháng tư, một thành viên mới vào từ hồi tháng mười của Đội 1 xin rút khỏi câu lạc bộ, nhưng đó cũng là chuyện của rất nhiều ngày sau đó.
Trong cùng buổi chiều, Trường Văn nhận được thông báo đã có kết quả vòng sơ loại cuộc thi hùng biện.
Cậu mở hộp thư đến, kéo xuống để làm mới toàn bộ, sau đó gõ tên cuộc thi vào thanh tìm kiếm.
"VOICE OUT I: TRANSFORMATION – ELIMINATION ROUND || RESULT ANNOUNCEMENT
Dear 4LOUS,
Congratulations!
We are pleased to inform you that your team has successfully advanced to the third round of the VOICE OUT I: TRANSFORMATION..."
Đề bài vòng tiếp theo được gửi đến cùng đề cương ôn tập cuối kỳ vào tiết cuối. Lúc Thành Hưng phát đề cương đến bàn Trường Văn, cả cậu và Trung Nghĩa đều thở dài thườn thượt và hỏi lớp trưởng liệu mình có thể không nhận đề cương được không. Vừa hết giờ thì đến lượt Thục Khuê gửi kế hoạch phát động giải giao hữu bóng rổ dành cho khối mười và khối mười một vào nhóm ban điều hành câu lạc bộ, ba cậu đội trưởng đọc tin nhắn xong còn không buồn trả lời.
Nhưng đúng là đợt này ai cũng nhiều việc cả, không riêng gì mấy đứa đi thi, nửa tháng nay lớp cậu và 11A3 cũng đang bận rộn chuẩn bị cho chủ đề sinh hoạt dưới cờ tuần sau.
Trường Văn chuyển tiếp thư chúc mừng và thư ra đề cho ba người còn lại. Bọn họ sẽ thi tranh biện trong vòng tiếp theo cùng với mười chín đội thi nữa. Mười đề bài, tương ứng với mười cặp ủng hộ - phản đối, sáu giờ tối chủ nhật tuần sau tiến hành bốc thăm trực tiếp tại hội trường thi để quyết định cặp đấu và đề bài.
Với những đứa như Trường Văn thì tranh biện trực tiếp thật ra lại dễ hơn nhiều so với giải đề trên giấy. Trước khi vào cấp ba thì Trường Văn học trường quốc tế, tiếp xúc với tiếng Anh sớm và duy trì liên tục trong thời gian dài nên ngữ cảm và tư duy tiếng Anh của cậu tốt hơn khá nhiều so với các bạn cùng khoá, mà vòng thi này quan trọng nhất là tư duy và phản xạ.
Tan học, câu lạc bộ rủ nhau đi ăn mừng, bước vào quán đầu tiên và rời khỏi quán gần như cuối cùng, đầu tóc và quần áo ai nấy đều ám đầy mùi khói nướng. Lúc Trường Văn về đến nhà đã là chín rưỡi hơn, bố mẹ cậu đang nói chuyện dưới phòng khách.
"Con về rồi ạ."
"Về muộn thế à con? Có mệt lắm không?"
Mẹ định giúp cậu mang bớt đồ vào, Trường Văn hiểu ý nhưng cũng không để mẹ phải xách gì, cậu đeo hết túi lên vai, đoạn cất giày vào tủ, vừa cất vừa đáp:
"Con không sao ạ. Con tưởng tối nay mẹ đi công tác?"
"Sáng mai mẹ mới ra sân bay."
Chờ Trường Văn đi qua phòng khách, bố cậu hỏi:
"À, con biết kết quả cuộc thi kia chưa?"
"Thi hùng biện ấy ạ?"
"Ừ. Bố đang được mời làm giám khảo, nếu đội của con được vào thì bố sẽ để người khác nhận lời thay."
Trường Văn "À vâng" một tiếng, suýt nữa đã quên mất rằng công ty của bố mình cũng là một trong các doanh nghiệp tài trợ cho cuộc thi này. Tốt thôi, đương nhiên là cậu không muốn lãnh hai lần phốt trong cùng một sự kiện.
"Bọn con vào vòng trong rồi ạ." Những chuyện khác không nằm trong phạm vi Trường Văn cần quan tâm, cậu bình tĩnh thông báo cho phụ huynh, sau đó xách balo về phòng.
Trường Văn thật sự đã rất cố gắng để không quẳng hết mọi thứ xuống sàn và ngủ thẳng đến sáng ngay lúc vừa đặt chân vào phòng ngủ, vậy nên cậu chỉ tử tế với bản thân được đến bước tắm xong trước khi đồng hồ chuyển sang mười một giờ. Leo lên giường với cái đầu gần như còn ướt nguyên, cậu nằm dài, bất động, và chỉ ngóc dậy để tăng nhiệt độ điều hòa khi thấy phòng đã đủ lạnh.
Thi cuối kỳ xong sẽ bốc thăm chia bảng đấu bóng rổ theo khối. Bộ môn Tiếng Anh đã quyết định lùi lịch thi chọn đội tuyển thành phố xuống gần ngày bế giảng, Trường Văn không thể nói được đây là may mắn hay xui xẻo, vì dời như vậy thì cậu có thể tập trung thi cuối kỳ và thi hùng biện, nhưng cũng sẽ phải kéo dài việc ôn tập đến tận lúc nghỉ hè.
Nằm một lúc tự nhiên hết buồn ngủ, Trường Văn dậy sấy nốt mái tóc đã khô gần một nửa rồi mở máy tính để tổng hợp thêm tài liệu về các mô hình tư duy có thể sẽ dùng được. Lúc tối Hà Thanh có gửi cho cậu hai mô hình, Trường Văn đang ở bên ngoài nên chưa kịp xem kỹ, giờ mở tin nhắn lên để tìm lại thì thấy cô cũng đang hoạt động.
Nhớ ra gì đó, cậu hỏi:
[Bao giờ các cậu thi chọn tuyển thành phố thế?]
Hà Thanh đáp:
[Tháng tám cơ]
Hai đứa làm việc của mình, làm xong một đoạn thì trả lời một câu, mỗi tin nhắn cách nhau đến vài phút, nội dung không liền mạch, cũng chẳng có đầu đuôi. Thật ra là từ trước đến giờ Hà Thanh và Trường Văn cũng không nói quá nhiều với nhau và vẫn cảm thấy ổn nếu hai đứa cùng im lặng. Có những lời chỉ cần đến đúng lúc là được rồi. Như sáng nay chẳng hạn, lúc Thục Khuê cố tình hỏi Hà Thanh đến đây làm gì, người nọ đã nói rằng cô đến vì đội trưởng của mình.
[...]
[Hôm nào ra ngoài làm đề cương không?]
[Được]
[...]
[Mai tớ xuất ảnh xong sẽ gửi cho cậu xem]
[Ừ]
[...]
Vậy mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã sang ngày mới.