Chuyện học bóng rổ của Hà Thanh vẫn cần gác lại đến khi tay cô khỏi hẳn. Ngoài ra thì, bọn họ vẫn còn ít nhất một chặng nữa trong cuộc thi hùng biện, nên có thể là hai đứa sẽ bắt đầu vào khoảng giữa mùa hè.
Chớp mắt đã đến thứ bảy. Đề bài vòng sơ loại được gửi vào email của các đội trưởng từ sáng sớm, bao gồm hai câu hỏi ngắn xoay quanh chủ đề phục hồi kinh tế sau đại dịch. Câu hỏi đầu tiên yêu cầu nêu ra quan điểm về phục hồi kinh tế, câu hỏi thứ hai yêu cầu làm rõ cơ hội và thách thức đối với các nước đang phát triển.
Mỗi đội thi có hai mươi tư giờ để hoàn thành tất cả mọi thứ.
Trong lúc cuộc tranh luận giữa Hoài Minh và Minh Phúc về dung lượng bài làm có lẽ sắp đi được nửa vòng Trái Đất còn Trường Văn thì đang cau mày nghĩ cách chỉnh sửa câu trả lời cho sắc sảo hơn, Hà Thanh ôm máy tính bảng ngồi ở một góc khác, cặm cụi vẽ sơ đồ tư duy.
Bọn họ đã dùng hết sáu tiếng rồi.
Cô gõ nhẹ đuôi bút vào trán, vừa đọc sơ đồ vừa cố gắng đánh thức trí tưởng tượng của mình.
Hà Thanh muốn liên kết được hai câu trả lời với nhau.
Phục hồi.
Cơ hội.
Thách thức.
Cô chợt nghĩ đến một cái cây bị quật ngã sau cơn bão. Gió và mưa dông bẻ gãy cành lá của nó, bỏ lại những gãy nứt lởm chởm mà sau này sẽ trở thành những vết sẹo không thể nào biến mất. Nhưng nhựa sống bên trong vẫn còn. Và rồi người ta tìm thấy nó qua những chồi non vươn mình giữa rất nhiều gãy nứt lởm chởm kia.
Cơn bão là đại dịch.
Nhựa sống là phục hồi.
Những vết gãy là thách thức.
Chồi non là cơ hội.
Hà Thanh nhanh chóng phác thảo ý tưởng cho bản trình chiếu ra giấy. Bài thi vẫn được trình bày trên PowerPoint, nhưng cô sẽ chạy toàn bộ các trang thành một đoạn phim ngắn. Nội dung trong kịch bản sau đó sẽ được ghi âm lại và ghép vào đoạn phim, tổng thể sẽ giống như một bài thuyết trình.
Không có một khắc phân vân nào xuất hiện kể từ lúc Hà Thanh trình bày hết ý tưởng của cô cho đến thời điểm cả nhóm phân công nhiệm vụ xong xuôi. Vì không có nhiều thời gian, bốn đứa đã bỏ qua bữa trưa và chỉ ăn qua loa bữa tối, thậm chí không rời khỏi chỗ ngồi một lần nào. Hà Thanh và Hoài Minh tranh thủ thiết kế mẫu PowerPoint trong khi hai cậu con trai còn lại gọi điện cho giáo viên hướng dẫn để thống nhất kịch bản và đánh dấu những phần sẽ được đưa lên màn hình. Đợi Hà Thanh làm xong Powerpoint, cả nhóm lái xe đến phòng thu của anh họ Trường Văn và tiến hành thu âm.
Hà Thanh nghĩ là tim mình đã đập nhanh hơn một chút khi cô bắt gặp ánh mắt của Trường Văn vào thời điểm bọn họ hoàn thành bài dự thi.
Mười hai giờ đêm, nhóm trưởng Trường Văn gửi bài về cho ban tổ chức, chính thức khép lại chặng đua kéo dài liên tục mười tám tiếng của nhóm. Bỏ qua sự ngăn cản của Hà Thanh đối với việc trải bài lúc nửa đêm, vì quá mong chờ, Hoài Minh vẫn lấy bộ Tarot yêu quý nhất của chị ấy ra rút để xem kết quả sẽ đi theo chiều hướng nào.
Hà Thanh không biết những lá bài có nghĩa là gì, chỉ biết là Hoài Minh nói rằng bài rất đẹp, và kết quả sẽ được công bố sớm thôi.
"Nói chung là chị thấy kết quả ổn. Mấy đứa có ai muốn xem gì nữa không?"
"Thế chị bốc cho em đi."
Trường Văn bỗng lên tiếng. Lời đề nghị của cậu khiến hai cô gái đang ồn ào trong phòng Zoom chợt im bặt. Sau một thoáng bất ngờ, Hoài Minh vui vẻ đồng ý:
"Được. Muốn hỏi gì? Nhớ là không hỏi câu hỏi Yes/No nhé."
Trường Văn nghĩ một lát rồi hỏi:
"Em sẽ đồng hành với YBT với vai trò gì trong giai đoạn còn lại của giải?"
Hoài Minh tráo bài và xoè sát camera để Trường Văn tự chọn. Quá trình mất hơi nhiều thời gian vì chị ấy cứ "Lá này đúng chưa?" còn Trường Văn thì "Không, lá kia, bên trái" hoặc "Bên cạnh, bên cạnh". Hà Thanh ôm Oreo và áp má vào lớp lông mềm mại của nó, thỉnh thoảng nhoẻn cười mỗi lúc nghe tiếng hai người nọ bắt bẻ nhau.
"Vai trò à..."
Hoài Minh khẽ nhíu mày, sau đó yêu cầu Trường Văn chọn thêm hai lá nữa.
"Chị đang thấy ở đây là vai trò dẫn dắt. Mấy trận trước em cũng làm đội trưởng đúng không?"
"Đúng."
"Thế thì đúng rồi. Em bắt đầu như thế nào thì kết thúc như thế. Nhưng ở đoạn giữa giữa khả năng cao sẽ có một vấn đề gì đấy xen ngang, vị trí của em bị tranh cãi khá nhiều, mặc dù đến cuối đâu lại về đấy thôi nhưng cái đoạn giữa giữa này kéo dài bao lâu sẽ phụ thuộc vào thái độ của em."
"Trải bài có nhìn được bọn em đi xa nhất là được đến đâu không?"
"Ít nhất là đến được bán kết."
"Được rồi, cảm ơn chị, em chỉ hỏi thế thôi."
Trường Văn vươn vai. Hoài Minh quan sát nét mặt của thằng nhóc trên màn hình và cố gắng đoán nó đang nghĩ gì trong đầu. Người ta chỉ muốn rút bài khi đang lo lắng về vấn đề họ đã hỏi, nhưng Trường Văn trông chẳng giống như vậy chút nào.
"Thôi muộn lắm rồi, đi ngủ đi thôi mấy đứa ơi."
Không còn sớm nữa, Hoài Minh đành bỏ cuộc và xua bọn trẻ con đi ngủ.
Trường Văn là chủ phòng, đợi mọi người thoát hết, cậu mới tắt máy và leo lên giường nằm.
Trận đấu vòng loại trực tiếp của THPT Y vừa diễn ra hôm kia. Trường Văn ngồi trên hàng ghế dự bị, Hoàng Tường thay thế vị trí của cậu trong vòng loại trực tiếp, còn băng đội trưởng được trao lại cho Đức Anh.
Ngay trong đêm thứ hai, khi mà Trường Văn vừa quay về nhà sau gần ba tiếng đồng hồ ở sân bóng, Thục Khuê báo với cậu rằng việc thay thế gần như đã được quyết định xong và chỉ còn chờ thông báo chính thức từ phía ban huấn luyện. Trường Văn chỉ "Ừ" một tiếng để cô nàng biết rằng cậu đã nghe. Cậu biết tầm quan trọng của kinh nghiệm thi đấu, cái đó thì cả Đức Anh và Hoàng Tường đều có nhiều hơn cậu, nhưng không phải cứ biết là sẽ có thể coi mọi thứ bình thường.
Không dễ chịu cho lắm, thật sự là như vậy.
THPT Y đứng nhất bảng O, THPT C - đội đứng thứ hai bảng N là đối thủ của bọn họ.
Đây là năm đầu tiên mà THPT C góp mặt trong vòng loại trực tiếp. Nắm được điểm yếu của hàng phòng ngự đội bạn, THPT Y chủ yếu chơi xoay quanh Hoàng Tường, dàn xếp tấn công liên tục và dễ dàng áp đảo đối thủ trong hai hiệp đấu đầu tiên. Đức Anh chấp nhận lùi về cánh và chủ yếu ghi điểm qua những tình huống ném xa ngoài vạch ba điểm, cũng là sở trường của cậu ấy.
Bốn hiệp đấu khép lại với tỷ số 62-41, THPT Y thành công đặt chân vào tứ kết.
Nếu tính riêng điểm của THPT Y thì trận này có thể được xem là một cú bật xa so với các trận đấu trước, tuy nhiên, việc tận dụng tối đa iso gần như không cho các thành viên khác ngoài Hoàng Tường và Đức Anh cơ hội phát huy nào.
Tứ kết được tổ chức ngày mai. THPT Y sẽ gặp THPT V - chú ngựa đen của mùa giải năm nay. Hoàng Tường vẫn ra sân.
Trường Văn không nhớ ai đã bảo cậu rằng Tarot có tác dụng về mặt tinh thần (theo một cách nào đó) với người xem, có thể là Hoài Minh luôn vì cả câu lạc bộ âm nhạc chắc chỉ còn vài người chưa được chị ấy bốc bài cho bao giờ. Cậu không nói được rốt cuộc thì mình có để tâm đến việc được ra sân thi đấu nhiều đến mức ấy - thật sự xem Tarot - hay không, nhưng cậu mong vế thứ hai của câu hỏi sẽ đúng.
Trường Văn ngủ không sâu giấc, bốn giờ sáng cậu đã tỉnh. Bên ngoài trời vẫn tối, cậu chuẩn bị qua rồi đến trường tự khởi động trước.
Sáu giờ hơn, toàn đội có mặt ở nhà thi đấu.
Ngay từ đầu giải, THPT V đã được đánh giá cao về khả năng xoay chuyển tình huống, đặc biệt là trong những pha phòng ngự phản công. Trường Văn không hề nghĩ rằng trong trận này THPT Y sẽ lặp lại chiến thuật của vòng loại và theo một cách thiếu thận trọng hơn nhiều: cậu có cảm giác hàng công đang lao vào một cuộc đua ghi điểm mà không hề đề phòng các cạm bẫy có thể bị gài vào. Hoàng Tường rất mạnh iso, cũng tốt thôi nếu cả đội thống nhất từ trước, song có vẻ là thay vì thống nhất đội hình vẫn xoay quanh Hoàng Tường, các thành viên còn lại, bao gồm cả Đức Anh, trông như đang buộc phải điều chỉnh lối chơi theo cậu ta.
Một người quen với pick-and-roll và chắc chắn sẽ đề xuất tấn công kiểm soát như Đức Anh đương nhiên không hài lòng với nhịp độ trận đấu này.
Dẫn trước hiệp một cũng không thể ngăn Đức Anh và Hoàng Tường cãi nhau.
Sau trận đấu giữa THPT Y và THPT C, THPT V cũng đã phần nào đọc được lối tấn công cá nhân của Hoàng Tường. Ở hiệp một, hàng phòng thủ của THPT V buông người như một cách thăm dò, rồi bắt đầu dồn hai người, thậm chí bẫy góc để ép Hoàng Tường chuyền bóng gấp ngay từ những phút đầu của hiệp thứ hai. Hết hiệp hai, quả nhiên THPT Y nhanh chóng phải chuyển chiến thuật sang phòng thủ để duy trì khoảng cách với THPT V và tìm tình huống phản công khi có cơ hội.
Hai mươi phút sau đó có lẽ là hai mươi phút dài nhất mà toàn đội từng trải qua kể từ đầu mùa giải đến giờ. THPT V đuổi theo sát sao, chênh lệch dần dần bị rút ngắn lại. Đức Anh có kỹ năng cá nhân đủ tốt để không dễ bị bắt bài quá nhanh, nỗ lực chuyển chạy PnR của cậu và cố gắng phối hợp của Hoàng Tường không hẳn là không thể cứu vãn tình thế, chỉ là nó lẽ ra đã có thể hiệu quả hơn.
Kết thúc bốn hiệp đấu, THPT Y giành chiến thắng suýt soát trước THPT V với tỷ số 68-65, trong đó ba điểm quyết định cuối cùng được ghi bởi đội trưởng Đức Anh.
Trường Văn ném chai nước cho Đức Anh. Trông cậu ấy như mới được vớt lên từ bể bơi vậy. Đức Anh mất một vài phút để điều chỉnh nhịp thở rồi mới ngồi xuống. Vào khoảnh khắc vai cậu chạm vai Trường Văn, tấm băng đội trưởng bỗng nhiên tuột xuống.
Trên đường về trường, Đức Anh không nói một câu nào. Ngay cả khi đã ngồi trong thư viện, cậu đội trưởng hình như vẫn chưa thể thoát khỏi nhà thi đấu Thanh Trì.
Đến lần thứ ba Đức Anh gắn nhầm vị trí của các bộ phận của mô hình động cơ đốt trong, Duy Khánh đành đập nhẹ vào vai lớp phó văn thể của bọn họ và hỏi một cách dè chừng:
"Sao thế? Từ lúc về đây đến giờ nhìn mày không ổn lắm đâu."
Đức Anh hơi giật mình, phân vân giữa việc nói ra hoặc không, sau đó thở dài:
"Tao không sao. Nghĩ linh tinh thôi."
"Có vấn đề gì trong trận hả?"
Cậu chàng đưa mắt về phía Thục Khuê, chắc chắn rằng cô không phản đối rồi mới nói tiếp:
"Sắp xếp đang không ổn. Hai hôm nữa bán kết rồi mà vẫn thế này thì khó đánh lắm."
"Tao không biết mày nghĩ thế nào, nhưng tao thấy yên tâm hơn nếu có thằng Văn trên sân." Xuân Tùng nói.
Hà Thanh vừa làm bài vừa nghe, song người khôn ăn nói nửa chừng, cô mất một lúc mới nhận ra "nếu có thằng Văn trên sân" của Xuân Tùng tức là đã có những trận Trường Văn không ra sân.
Vậy ra đây là lý do cho câu hỏi của Trường Văn đêm nọ.
"Bán kết là sáng thứ ba tuần sau à?"
Hà Thanh hỏi. Đức Anh gật đầu:
"Ừ. Bên mình là trận đầu tiên luôn."
Trận bán kết thứ nhất giữa THPT Y và THPT P diễn ra lúc bảy giờ ba mươi, trong khi buổi phỏng vấn tuyển cộng tác viên "Tôi 18" năm nay bắt đầu từ chín giờ ba mươi. Hà Thanh và Trường Văn đều đăng ký phỏng vấn ca sáng. Cô không thấy Trường Văn ngỏ lời mời mình đi xem thi đấu và cũng không thấy cậu nói gì về việc đổi ca.
Hà Thanh gật đầu, xem như đã biết.
Cuối giờ, cô sang 11A2 tìm Trường Văn nhưng không thấy cậu ấy đâu cả.
Thảo Vy có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy Hà Thanh đứng trước cửa lớp, cô nàng nhanh chóng chạy đến gần cô, hỏi:
"Cậu tìm Văn hả? Mấy đứa nó xuống sân bóng rổ rồi."
Mấy đứa nó ở đây còn ai khác ngoài Trường Văn và mấy cậu bạn YBT.
"Hưng cũng về rồi à?"
"Tìm tao làm gì?"
Giọng nói của thằng nọ bất ngờ vang lên sau lưng Hà Thanh. Cô ngoảnh đầu, đoạn nhích sang bên cạnh một bước và đáp gọn lỏn:
"Tiện."
"Rồi, hiểu. Mười mấy năm bạn tốt cũng chỉ đến thế thôi."
Thảo Vy khúc khích cười. Hà Thanh lườm Thành Hưng một cái rồi chào Thảo Vy để xuống sân bóng, kệ cho thằng nọ lẽo đẽo theo sau. Cô không ra sát sân mà đứng ở bảng thông báo rồi nhìn vào trong, Thành Hưng bước đến bên cạnh cô, nhỏ giọng:
"Muốn nghe kể chuyện không?"
"Kể đi."
"Trận loại với trận tứ kết thằng Văn ngồi dự bị. Hoàng Tường thay nó, Đức Anh đội trưởng."
Thay đổi cũng không ít.
"Sao lại phải đổi thế?"
"Thằng Văn bị bắt bài. Năm ngoái Hoàng Tường đánh nhiều rồi nên ứng biến tốt hơn nó, bên câu lạc bộ muốn an toàn nên để nó thay thằng Văn hai trận đấy."
"Bán kết cũng thế luôn à?"
"Câu này tao không trả lời được."
Trên sân, Trường Văn và Hoàng Tường đang nói chuyện riêng với một đàn anh khối trên, Hoàng Tường dường như hơi gay gắt, còn Trường Văn thì hơi cau mày.
"Mày thấy ai là người chơi tốt hơn?"
"Về kỹ thuật cá nhân thì Hoàng Tường hơn."
Hà Thanh khẽ "Ừ" trong khi nhìn về phía Trường Văn. Một lúc sau, cô quay người, bước ra ngoài.
"Tao về đây."
"Mày không muốn xem à?"
Hà Thanh lắc đầu.
Trong trí nhớ của Hà Thanh, hình như cô ủng hộ ai thì người ấy sẽ không gặp may.
Sáng thứ tư, các ứng viên ca sáng xếp hàng trên hành lang tầng ba của toà nhà chức năng để chờ phỏng vấn.
Đối với riêng chuỗi sự kiện chào mừng tân học sinh và "Tôi 18", câu bộ tổ chức sự kiện của THPT Y không đứng ra phụ trách toàn bộ mà sẽ hợp tác cùng các câu lạc bộ khác trong trường để tổ chức và mở đơn tuyển cộng tác viên mới cho từng ban.
Hà Thanh nhìn quanh, không thấy Trường Văn đâu cả.
Chín giờ vẫn có thể coi là khá sớm, mọi người chưa có mặt đủ là chuyện cũng bình thường. Hà Thanh cúi đầu nghịch USB, chờ ban tổ chức sắp xếp. Cô đăng ký hai ban Đối ngoại và Truyền thông - Kỹ thuật, yêu thích thì như nhau, mỗi thứ biết một chút, xin tài trợ, tìm đối tác hỗ trợ truyền thông hay thiết kế đơn giản cô đều làm được. Trong USB lưu các tác phẩm nhỏ của Hà Thanh, gồm hồ sơ tài trợ của những sự kiện cô xin tài trợ thành công, một vài mẫu PowerPoint và báo cáo chuyên đề tự chọn mà cô ưng nhất, ngoài ra còn thêm bộ nhận diện có cô tham gia thiết kế cho câu lạc bộ Toán.
Năm phút, rồi mười phút, từng người lần lượt được gọi vào bên trong, chẳng mấy chốc đã đến lượt Hà Thanh. Người nọ vẫn chưa xuất hiện.
Vòng phỏng vấn diễn ra rất nhanh. Quá trình thuận lợi đến mức Hà Thanh cảm thấy mình có thể cân được công việc của cả hai ban một lúc. Cô được ban Truyền thông - Kỹ thuật phỏng vấn trước, các anh chị giữ mãi mới chịu thả cô cho ban Đối ngoại. Xem xong hết hồ sơ tài trợ của cô, các anh chị Đối ngoại cũng nhanh chóng biến buổi phỏng vấn thành một cuộc trò chuyện siêu ồn ào.
Cửa phòng hé mở, Hà Thanh chợt nghe thấy tiếng bước chân vững vàng rất quen thuộc sau lưng.
Trường Văn cao, sải chân rộng, bước chắc mà không nặng, nhìn thong dong song lại rất khó đuổi kịp, cô không diễn tả chính xác được, nhưng trong số tất cả những người mà cô quen biết thì chỉ mình Trường Văn có tiếng bước chân như thế.
Hà Thanh không lập tức quay đầu lại.
Người nọ ngồi xuống bàn phỏng vấn của ban Truyền thông - Kỹ thuật.
"Chào các anh chị ạ. Em là Đặng Trường Văn lớp 11A2, ứng tuyển cộng tác viên tiểu ban Kỹ thuật..."
Sau khi chào tạm biệt mọi người, Hà Thanh bước ra ngoài hành lang, tựa lưng vào lan can và nhìn người nọ qua ô cửa sổ đang mở.
Trường Văn mặc đồng phục cộc tay, không sơ vin, không cà vạt, tóc hơi rối. Cậu thật sự giống mùa hè khi mới chớm từ xuân qua. Bỗng Hà Thanh thấy cậu giơ máy ảnh lên và hướng ống kính về phía mình. Một tiếng "Tách" nhỏ xíu như thể do tưởng tượng mà ra vang lên bên tai cô, Hà Thanh đứng yên, đến lúc Trường Văn hạ ống kính xuống mới chớp mắt một cái.
Cậu đưa máy ảnh cho các anh chị xem.
Thường thì người ta sẽ không trông như vậy trong những bức ảnh được chụp bất ngờ. Giữa Trường Văn và Hà Thanh có một sự ăn ý nào đó khiến khoảnh khắc kia giống như được chuẩn bị từ trước, nét mặt Hà Thanh rất tự nhiên, và dường như trong mắt cô còn thấp thoáng cảm tình rất dịu dàng.
Không ngoài dự đoán, ban Truyền thông - Kỹ thuật quyết tâm phải giành cả hai đứa về cho bằng được.
Trường Văn còn một lượt phỏng vấn nữa với ban Tổ chức - Nhân sự, Hà Thanh muốn đợi cậu nên xuống canteen mua hai chai nước rồi quay lại phòng chờ dành cho ứng viên, vừa ngồi xuống thì thấy cậu bước ra ngoài.
"Xong nhanh thế hả?"
"Ừ."
Hà Thanh chợt nghĩ, có thể là trải bài của Hoài Minh dành cho Trường Văn đã đúng rồi.
"Bán kết thế nào?"
"Thắng rồi."
Những chuyện Trường Văn chưa kể với cô và những chuyện Hà Thanh chưa kịp hỏi cậu rốt cuộc cũng tìm được lúc để bắt đầu.
Đối thủ của THPT Y ở bán kết là một gương mặt rất quen thuộc với họ - THPT P, đương kim vô địch mùa giải trước. Ban huấn luyện cần đội hình toàn diện cả công lẫn thủ nhất có thể để không lặp lại thất bại của năm ngoái. Hiện tại, Hoàng Tường vẫn có thể kết hợp cùng Đức Anh trong các pha PnR của cậu ấy, nhưng không đủ khả năng bứt tốc trước khi bẫy đến. Trong trường hợp chơi phòng ngự phản công, Trường Văn sẽ là lựa chọn chắc ăn hơn.
Ba trận tất cả, một trận đấu đơn, hai trận chia đội, Trường Văn và Hoàng Tường không cần hỏi rõ lý do để biết câu trả lời.
Hai tiền phong chính của THPT Y bước vào ván đấu thứ nhất với kết quả gần như đã được định sẵn từ thời điểm bắt đầu.
Không có đội hình xung quanh, không có hỗ trợ, không có chiến thuật, hai người đối đầu từng điểm một. Vốn là người được đánh giá cao hơn, Hoàng Tường duy trì thế chủ động trong phần lớn thời gian và ép nhịp càng về cuối. Khi bóng xuyên qua vành rổ sau cú ném cuối cùng của đội trưởng Đội 3, cả sân yên lặng.
Sang ván đấu thứ hai, các thành viên dự bị vào sân, Trường Văn dẫn đội, sân bên kia là đội hình tứ kết của THPT Y. Ở ván đấu thứ ba, Trường Văn và Hoàng Tường đổi chỗ cho nhau. Cậu tiếp tục thua ở ván hai, thua suýt soát, và thắng thuyết phục ở ván ba.
Cuối buổi, Thục Khuê nhắc cả hai người chuẩn bị cho trận bán kết ngày mai.
Đó chắc chắn là một quyết định nằm ngoài hình dung của không chỉ một mình Trường Văn. Cậu không nhìn Hoàng Tường, Hoàng Tường cũng không nhìn cậu. Có thể là bọn họ sẽ chơi hai PF cùng lúc. Và đúng là cả Trường Văn và Hoàng Tường cùng ra sân thật. YBT chưa từng có tiền lệ dùng hai tiền phong chính trong một trận đấu. Trường Văn đã nghĩ là- ban huấn luyện thật sự khá liều, nhưng cậu và đội trưởng Đội 3 đều không thắc mắc, vì bọn họ nhìn thấy sự tin tưởng tuyệt đối đằng sau quyết định này.
Trước lúc khởi động, Đức Anh bước đến bên cạnh Trường Văn và đeo băng đội trưởng vào tay cậu một lần nữa.
Trận bán kết giữa đương kim vô địch và đương kim á quân kéo dài đến tận hiệp phụ thứ hai.
Bốn hiệp chính khép lại với tỷ số hoà, rồi hiệp phụ đầu tiên cũng chẳng phân được thắng bại. THPT P có lẽ cũng không lường được rằng đội từng thua dưới tay họ lại có thể tung ra một quân bài gây áp lực tốt như vậy.
Âm thanh đế giày kéo lê trên sàn khô khốc và ngày càng nặng nề. Bên tai các chàng trai gần như chỉ còn tiếng hít thở dồn dập và tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực, áo ướt đẫm dính chặt vào lưng, mồ hôi chảy dọc từ thái dương xuống cằm và rồi lẫn vào dưới những bước chạy gấp gáp.
Bước vào hiệp phụ thứ hai, toàn đội gần như kiệt sức. Thể lực của Đức Anh không đủ để duy trì nhịp PnR như cậu ấy muốn, hai hậu vệ THPT P lập tức ập vào, kèm chặt Đức Anh ngay khi cậu vừa dẫn bóng qua nửa sân. Vào đúng thời điểm mà mọi người đều cho rằng bóng trong tay Đức Anh sẽ mất, Hoàng Tường đã kịp thời lao lên chắn người. Chớp thời cơ, Trường Văn lách vào khoảng trống vừa được tạo ra, nhận bóng từ Đức Anh rồi bẻ người, vòng qua bên trái và bật nhảy. Một cú lên rổ gọn gàng, bóng chạm bảng và rơi vào rổ.
Tiếng còi kết thúc vang lên khi tỷ số vừa kịp chuyển từ 58-58 thành 60-58.
THPT Y giành quyền vào chung kết.
Trường Văn quay lại trường với bộ dạng chẳng khác gì Đức Anh hôm tứ kết - giống như vừa được vớt từ dưới bể bơi lên. Cậu thay quần áo, đổi giày, rồi đeo cả balo sách vở lẫn túi đựng đồng phục thi đấu lên phỏng vấn.
Và hay thật đấy, Hà Thanh nhận ra cậu vừa trở về từ đâu dù chẳng cần hỏi một câu nào.
Tóc Trường Văn vẫn rối vì chưa kịp khô, dường như trên cổ vẫn còn cảm giác ẩm dính của mồ hôi và hai lòng bàn tay thì vẫn còn mùi cao su từ trái bóng.
"Hà Thanh này."
"Sao thế?"
Lại là chung kết.
"Sáng thứ sáu tuần này, ngày kia, cậu đến cổ vũ cho tớ được không?"
Cho tớ.
Tất nhiên là không chỉ cho một mình cậu, nhưng Trường Văn không cần nói "bọn tớ" để có chữ "tớ" trong đó nữa.