Ta bị bán vào Hầu phủ để xung hỉ cho Nhị công tử sắp chết.
Ngày thành thân, Hầu gia tuyên bố:
"Nhị công tử sống, ngươi sống; Nhị công tử chết, ngươi chôn cùng."
Đêm tân hôn, nhìn Nhị công tử nằm trên giường, không cho ta lại gần, ta nghiến răng, quyết định ngủ với hắn.
Nhị công tử tàn phế đôi chân, không thể phản kháng, tức giận mắng ta không biết liêm sỉ.
Ta vừa khóc vừa "làm việc".
"Thực xin lỗi, ta không muốn chết, nếu có thể có một đứa con, ta sẽ không phải chết!"
Nhưng sau đó, ta quên béng chuyện đã ngủ với hắn, thu dọn hành lý muốn trốn về nhà.
Nhị công tử lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt đầy vẻ cố chấp: "Triệu Ly, không được bỏ lại ta."
1
"Ngươi... hạ lưu!"
Trong màn lụa đỏ, Tạ Vô Cữu giận dữ, nhưng vì đôi chân tàn phế, hắn không thể phản kháng, chỉ có thể siết chặt lấy tấm chăn.
Khuôn mặt vốn thanh lãnh cao quý giờ phủ một lớp mồ hôi mỏng, ửng đỏ đến khó coi.
"Nhị công tử, ngài ráng chịu đựng một chút, sắp... sắp xong rồi."
Ta vừa khóc vừa cắn môi.
Tạ Vô Cữu tuy ghét ta, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại sự mềm mỏng dụ dỗ của ta.
"Triệu Ly, ngươi là một khuê nữ, sao có thể... vô liêm sỉ đến vậy..."
...
Tạ Vô Cữu mắng ta là khuê nữ vô liêm sỉ.
Nhưng hắn đâu biết, ta không phải khuê nữ cao sang gì, càng không phải Triệu Ly.
Ta vốn tên là Vưu Tiểu Thất, chỉ là một thôn nữ, vì chữa bệnh cho nương, mới bán mình cho Triệu gia, thay thế Triệu tiểu thư đến xung hỉ.
Trước khi đi, Triệu lão gia nói với ta: "Bệnh của Tạ Vô Cữu đã vô phương cứu chữa, chẳng sống nổi mười ngày nửa tháng nữa đâu. Đến lúc đó, ta sẽ đón con về, cho mẫu thân con đoàn tụ."
Nhưng khi đến Hầu gia ta mới biết, Triệu lão gia đã lừa ta.
Hầu gia bảo ta rằng ta đã bị mua đứt rồi, sống c.h.ế.t đều do Hầu gia định đoạt.
Tạ Vô Cữu sống, ta sống; Tạ Vô Cữu chết, ta chôn cùng.
Ta hoảng rồi.
Ta không muốn chết, nhưng nếu để Hầu gia biết ta không phải Triệu Ly, e là cũng chẳng sống nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách cưỡng bức Tạ Vô Cữu thôi.
Chỉ cần trước khi hắn chết, ta có thể mang thai, Hầu gia sẽ không bắt ta chôn cùng.
2
Đêm canh tư, mọi chuyện đã xong.
Tuy ta chưa có kinh nghiệm, nhưng trước đây thường thấy chuyện này trong rừng cây nhỏ, làm theo cũng coi như thuận lợi.
Có thai được hay không, đành trông chờ vào vận may vậy.
Ta khẽ thở phào, ngã xuống giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hơi thở Tạ Vô Cữu nặng nhọc, hắn bị ta giày vò nửa đêm, nhục nhã khôn cùng, nhưng thân thể hắn vốn yếu ớt, lại chẳng thể làm gì ta.
Một lúc sau, hắn nghiến răng nói: "Còn không mau cút?"
"Dạ!"
Ta lê thân xác mệt mỏi, thức thời xuống giường, khoác vội y phục của mình.
Rồi quay lại, muốn giúp Tạ Vô Cữu lau người.
"Đừng chạm vào ta."
Hắn lạnh mặt, không muốn nhìn thấy ta nữa.
Một người thanh cao như ngọc, giờ bị ta làm nhơ nhuốc, nhất thời khó mà chấp nhận được.
Nhưng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Ta rụt tay về, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, lặng lẽ rơi hai giọt nước mắt.
"Nhị công tử đừng trách, thiếp cũng chỉ vì suy nghĩ cho con nối dõi của Hầu phủ thôi! Chàng và thiếp đã là phu thê, chuyện này sớm muộn gì cũng phải trải qua, có sớm hơn hay muộn hơn chút cũng đâu khác gì."
"Chàng yên tâm, sau này chàng mất, thiếp sẽ thủ linh cho chàng, để chàng được nở mày nở mặt mà đi. Nếu thiếp có con, thiếp nhất định sẽ nuôi dạy nó thật tốt, để nó ngày ngày dập đầu lạy chàng, cả đời ghi nhớ chàng..."
"Ngươi còn nói!"
Tạ Vô Cữu tức đến nghẹn, ôm ngực, suýt chút nữa hộc máu.
Dưa Hấu
"Được rồi, được rồi, thiếp không nói nữa! Chàng đừng nổi nóng!"
Ta sợ tiến lại gần sẽ chọc giận hắn, lỡ hắn c.h.ế.t thì không hay. Thế là vội vàng lùi lại mấy bước, ngồi xuống bên cửa.
Tạ Vô Cữu ho khan một hồi rồi im bặt, không biết là c.h.ế.t rồi hay ngủ thiếp đi.
Ta cũng không dám qua xem, ôm gối, thu mình thành một cục rồi gà gật.
3
Nửa đêm, ta mắc vệ sinh, nhưng lại không dám hỏi Tạ Vô Cữu nhà xí ở đâu, đành phải lén lút mở cửa phòng, lẻn ra ngoài.
Tạ phủ rất lớn, ta mò mẫm mãi mới tìm được chỗ.
Lúc trở về, ta lại quên mất mình đã đi từ hướng nào, tìm đông tìm tây, chợt nghe thấy trong góc có người đang nói chuyện.
Một người trong đó trầm giọng nói: "Yên tâm đi, mặc kệ Tạ Vô Cữu kia bệnh thật hay giả bệnh, ta tuyệt đối sẽ không để hắn sống đến ngày thái tử hồi kinh."
"Ừm, cẩn thận vẫn hơn."
Có người muốn hãm hại Tạ Vô Cữu?
Ta giật mình lùi lại, bất cẩn giẫm phải mảnh ngói vỡ, phát ra tiếng động.
"Ai!"
Người bên trong đuổi theo. Ta ba chân bốn cẳng bỏ chạy, nhưng thân pháp kẻ kia cực nhanh, loáng cái đã đuổi kịp, vung tay đánh mạnh vào gáy ta.
Ta ngã nhào xuống đất, thân thể mềm nhũn như cọng bún, không thể đứng dậy, cũng chẳng thể kêu la.
Trong lúc giãy giụa, ta nghe được một giọng nói: "Chắc chắn ả đã nghe thấy, g.i.ế.c ả đi!"
Người kia nhận ra ta, vội ngăn cản: "Không được! Ả là tân nương của Tạ Vô Cữu, g.i.ế.c ả, phủ sẽ đại loạn."
"Vậy phải làm sao?"
Người nọ trầm ngâm một lát, rồi nói: "Không sao, ta có thuốc, có thể khiến ả quên hết mọi chuyện hôm nay."