4
Khi tỉnh lại, ta không biết giờ nào khắc nào, chỉ cảm thấy lưng đau ê ẩm, nằm trên đất lạnh lẽo.
Ta đ.ấ.m lưng vài cái, khó khăn ngồi dậy, thì thấy nến đỏ đã tàn, Tạ Vô Cữu vẫn còn say giấc.
Nhưng, sao ta lại nằm dưới đất thế này? Lẽ nào, là do Tạ Vô Cữu đạp xuống?
Không, không thể nào, hắn còn bị liệt, làm sao mà đạp ta được? Chắc là ta bất cẩn nên tự ngã thôi.
Ta lặng lẽ đứng một hồi, nhớ lại chuyện đã xảy ra, trong lòng chợt hoảng hốt.
Chết rồi, chẳng phải ta định "ăn" Tạ Vô Cữu, để lại giọt m.á.u cho hắn sao? Sao lại ngủ quên mất thế này!
Ta vội vàng chạy đến bên giường, mượn ánh trăng nhợt nhạt quan sát Tạ Vô Cữu.
Hắn vẫn đang say ngủ, hơi thở vô cùng yếu ớt, trông như sắp c.h.ế.t đến nơi.
Ta nghiến răng, lộn một vòng leo lên giường.
"Xin lỗi Tạ Vô Cữu, thiếp không muốn chết, nếu có một đứa con, thiếp sẽ không phải chết!"
Ta đưa tay vào ổ chăn, sờ soạng tìm kiếm.
Tạ Vô Cữu giật mình tỉnh giấc, kinh hãi như gặp quỷ: "Nàng, nàng làm gì vậy?!"
Ta giật mình, nhưng không dám dừng tay: "Nhị công tử đừng trách, thiếp cũng là vì con nối dõi của Hầu phủ mà thôi! Chàng và thiếp đã là phu thê, chuyện này sớm muộn gì cũng phải trải qua, sớm hay muộn cũng có khác gì đâu, chàng phối hợp một chút đi!"
"Triệu Ly, nàng cũng thật quá đáng rồi đấy? Lại nữa?"
Cái gì mà lại nữa?
Ta không hiểu, cũng không chịu buhắn tay: "Nhị công tử, chàng chiều thiếp đi mà! Có một đứa con, tốt cho cả chàng và thiếp!"
"Ta... ta thật sự không còn gì nữa rồi! Triệu Ly, cút xuống cho ta!"
Tạ Vô Cữu sắp phát điên, cuối cùng không nhịn được, đạp ta một phát xuống giường.
Ta ôm bụng, hồi lâu mới hoàn hồn.
Sau đó, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Không phải hắn bị liệt rồi sao?
Sao còn có thể đá ta chứ!
"Chàng..."
Ta vừa định hỏi, Tạ Vô Cữu đã vung tay, một làn khói trắng bay qua.
Thơm thật!
Mắt ta trợn ngược, ngất lịm đi.
Dưa Hấu
Ta bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Trời đã sáng, nha hoàn muốn vào hầu hạ ta rửa mặt chải đầu.
Ta chậm rãi ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, xoa xoa trán mà chẳng nhớ nổi mình đã ngủ thế nào.
Chỉ nhớ mang máng, ta muốn làm gì đó Tạ Vô Cữu, nhưng không thành, còn bị hắn đạp cho một cú...
Đạp một cú? Không đúng, không đúng, Tạ Vô Cữu tàn phế cả hai chân, làm sao đạp ta được? Chắc chỉ là đẩy ta thôi, ta nhớ nhầm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiếng gõ cửa lại vang lên, ta quay đầu nhìn Tạ Vô Cữu vẫn còn say giấc, do dự một lát, liền cắn rách ngón tay, bôi m.á.u lên chăn đệm.
"Vào đi!" Ta khẽ nói.
Hai nha hoàn, một lớn một nhỏ, đẩy cửa bước vào. Tiểu nha hoàn bưng bát thuốc, đại nha hoàn ôm y phục, khẽ cười đi tới: "Thiếu phu nhân..."
"Suỵt!" Ta ngắt lời, "Nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức Nhị công tử."
Tiểu nha hoàn ngập ngừng: "Nhưng đây là canh sâm duy trì tính mạng, mỗi sáng sớm đều phải dùng ạ."
"Vậy cứ để đó, đợi hắn tỉnh rồi hãy cho hắn uống. Nhị công tử... đêm qua mệt rồi, cứ để hắn nghỉ ngơi cho khỏe."
Ta quay mặt đi, giả bộ ngượng ngùng.
Hai nha hoàn nhìn nhau, đại nha hoàn đặt y phục xuống, chỉnh lại chăn, vừa vặn nhìn thấy vệt m.á.u kia.
Ánh mắt nàng ta khẽ động, nhỏ giọng bảo tiểu nha hoàn: "Mau đi báo với Hầu gia..."
Những lời sau đó, ta không nghe thấy nữa.
Tiểu nha hoàn ngẩn người, gật đầu rồi vội vã chạy ra ngoài.
Đại nha hoàn thấy tiểu nha hoàn đi rồi, bèn cầm y phục đến, cười với ta: "Thiếu phu nhân, để ta hầu hạ ngài thay y phục. Lát nữa còn phải đi kính trà nữa."
Ta gật đầu, thấp thỏm nhìn theo bóng lưng tiểu nha hoàn khuất dần.
Chỉ mong, như vậy có thể lừa gạt được người Hầu phủ, để ta sống thêm được vài ngày.
6
Thay y phục xong, ta được đại nha hoàn dẫn đến tiền sảnh.
Trong sảnh, hai bên trái phải đứng đầy người, nhưng Hầu gia và phu nhân lại vắng mặt, người chủ trì chỉ là một vị di nương của nhị phòng.
Cũng phải, loại tân nương xung hỉ như ta, đâu đáng để bọn họ ra mặt.
Vừa vào nhà, di nương đã nắm lấy tay ta, thương xót nói: "Con ơi, khổ thân con rồi."
Đúng là khổ cho ta thật.
Lòng ta chua xót, nắm chặt khăn tay, nước mắt tuôn rơi.
Di nương vội ôm lấy ta, nhẹ nhàng an ủi.
"Ta nghe nói, đêm qua con và Vô Cữu đã viên phòng rồi? Tốt quá, tốt quá rồi! Biết đâu, con còn có thể để lại cho nó một mụn con."
Tin tức lan nhanh thật, nhưng ta còn chưa ngủ với Tạ Vô Cữu, lấy đâu ra mà có con?
Không biết Tạ Vô Cữu còn sống được bao lâu nữa, liệu ta còn cơ hội không.
Nghĩ đến đây, ta càng thêm đau lòng.
Đang định khóc, ta chợt nghe thấy tiếng khóc còn thảm thiết hơn từ một góc phòng.
Ta quay đầu lại, thấy một nữ tử bạch y, dáng người yểu điệu, mặt mày như hoa, đang nhìn ta mà nức nở.
Kỳ lạ, dù thấy ta đáng thương, cũng đâu cần phải khóc đến mức này?
Di nương thấy vậy, vội nói: "Đây là biểu muội của Vô Cữu, tên là Liễu Hàn Yên, đến phủ đã sáu năm, hiện đã đính hôn với quản sự trong phủ, hỷ sự sắp đến rồi."
Nói xong, nàng nháy mắt với cô gái kia: "Mau nín đi, để phu nhân thấy thì còn ra thể thống gì!"
Liễu Hàn Yên cắn môi, liếc nhìn ta, đỏ hoe mắt rồi chạy đi.