7
Sau khi kính trà, một nha hoàn dẫn ta về hầu hạ Tạ Vô Cữu.
Vừa đi qua hoa viên hòn non bộ, một bóng người đột nhiên chặn đường, thì ra là Liễu Hàn Yên.
Nàng ta phất tay bảo nha hoàn kia lui xuống trước, đợi nha hoàn đi rồi, mới nắm chặt khăn tay, đỏ mắt hỏi ta: "Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự đã viên phòng với biểu ca rồi?"
Dưa Hấu
Câu hỏi thật kỳ lạ, chuyện viên phòng hay không thì liên quan gì đến nàng ta?
Chẳng lẽ, nàng ta thích Tạ Vô Cữu?
Ta ngẫm nghĩ một chút, cắn môi, ngượng ngùng quay mặt đi: "Chuyện này, lẽ nào lại có thể giả được sao? Sao biểu muội lại hỏi vậy? Thật là xấu hổ c.h.ế.t đi được."
"Ta không tin!"
Nàng ta cuống lên, nước mắt lã chã rơi xuống: "Biểu ca tàn tật cả hai chân, đến giường còn không xuống được, sao có thể động phòng?"
"Biểu muội ngốc quá, chàng ấy không động được thì ta động chứ sao!"
"Thật vậy ư?"
Ta gật đầu, vẻ mặt càng thêm xấu hổ: "Ta lừa muội làm gì."
Liễu Hàn Yên ngẩn người một lúc lâu, ánh mắt trống rỗng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Quả nhiên là vậy, nếu không phải vì thích Tạ Vô Cữu, sao lại đau lòng đến thế chỉ vì chuyện hắn động phòng với ta?
Nghe di nương nói, nàng ta đã được hứa gả cho quản sự rồi, yêu mà không được, cũng thật đáng thương.
Ta nhất thời mềm lòng, vỗ nhẹ vào tay nàng ta: "Biểu muội, đừng buồn nữa, trên đời này đâu chỉ có một mình Vô Cữu là tốt."
"Ngươi biết cái gì!"
Nàng bĩu môi, "Hắn làm sao có thể đánh đồng với biểu ca!"
"Cũng không thể nói như vậy, chỉ cần hắn làm người kiên định, đối tốt với ngươi, ngươi sẽ sống qua năm ngày, ngươi nói có phải hay không..."
Ta thở dài, dỗ dành nàng ta một lúc lâu.
Nàng ta ngừng khóc, nhìn chằm chằm ta: "Biểu tẩu, chị là người tốt."
"Ta biết, ta là."
"Cho nên đêm nay, ta có thể ngủ cùng với các ngươi hay không?"
?
Ta buhắn tay ra, không chắc chắn: "Đi với ai?"
Liễu Hàn Yên đau thương nhìn ta: "Ta không phải sắp lập gia đình, nhưng ta thực sự chán ghét người nọ, nếu có thể ở trước khi thành thân, cùng biểu ca đánh một trận, chính là c.h.ế.t cũng đáng. Biểu tẩu, ngươi hãy thương hại ta đi!"
Ta ta sửng sốt một hồi lâu: "Ngươi... Ngươi điên rồi sao?"
Nàng ta khóc lên: "Dù sao đèn vừa thổi, ai cũng thấy không rõ ai, biểu tẩu, ngươi coi như không biết..."
"Bế bế câm miệng!"
Nàng ta là một tiểu thư đại gia, sao so với người nông thôn chúng ta còn lỗ mãng hơn?
Ta bị nàng dọa đến nói chuyện đều không lưu loát, sớm biết, ta đã không an ủi nàng.
"Lời này coi như ta chưa từng nghe, ngươi đừng nhắc lại nữa!"
Ta không dám nhìn nàng nữa, quay người vội vã bỏ chạy.
8
Về đến phòng, Tạ Vô Cữu đã tỉnh, đang ngồi tựa vào đầu giường, được nha hoàn hầu hạ đút từng ngụm canh sâm.
Thấy ta bước vào, hắn bị sặc, canh đổ cả ra người.
Nha hoàn vội lau, ta liền tiến lên: "Để ta!"
Chưa kịp chạm vào, hắn đã tránh né: "Không cho ngươi chạm vào ta."
Tay ta cứng đờ giữa không trung, lúng túng thu về. Tạ Vô Cữu chán ghét ta đến vậy, ta phải làm sao đây?
Ta ngồi xuống mép giường, cúi gằm mặt, cảm thấy ngày tàn sắp đến.
Ngồi một lúc, ta đứng dậy định ra ngoài.
Tạ Vô Cữu ngước mắt, ngơ ngác nhìn ta: "Triệu Ly, nàng đi đâu?"
"Dù sao chàng thấy ta liền phiền, ta ra ngoài cho khuất mắt."
"Ta khi nào..."
Tạ Vô Cữu nói được nửa câu thì im bặt, bực bội quay mặt đi.
Ta cũng không nói thêm gì, ủ rũ đóng cửa bước ra.
Thật ra không phải sợ hắn phiền, mà là ta đói bụng.
Từ sáng đến giờ, ta còn chưa có gì vào bụng cả!
Ta xoa xoa bụng, mơ hồ nhớ nhà bếp ở phía đông nam, bèn lần theo trí nhớ đi tìm.
Vừa ra khỏi cửa viện được vài bước, ta liền gặp hai người, giọng của một người trong đó nghe rất quen, nhưng ta nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu.
Người kia thấy ta, liền dừng bước.
Ta ngẩn người, nhận ra hắn ta, trên đường đi dâng trà, ta đã thấy hắn ta từ xa, nha hoàn nói, hắn ta là đích trưởng tử của Hầu phủ, Tạ Trường Lâm.
Ta khẽ cúi người: "Đại bá sao lại đến đây?"
"À, ta đến xem Vô Cữu đã khỏe hơn chưa. Cháu... nhận ra ta?"
"Nhận ra ạ, sáng nay trên đường cháu thấy thoáng qua, nha hoàn đã chỉ cho cháu."
"Ra là vậy."
Hắn ta gật đầu, ánh mắt tối nghĩa khó dò, lát sau ngước lên cười: "Nghe nha hoàn nói, vừa rồi Liễu cô nương tìm cháu, con bé không nói gì với cháu chứ?"
Nàng ta nói nhiều là đằng khác.
Ta lắc đầu: "Không nói gì cả, chỉ trò chuyện vài câu thôi ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vậy thì tốt." Hắn ta khẽ thở dài: "Hàn Yên và Vô Cữu vốn rất thân thiết, ta chỉ lo con bé không thích cháu, nói năng không phải phép với cháu thôi!"
Ta có chút kinh ngạc, nghe những lời này, hóa ra chuyện của Liễu Hàn Yên và Tạ Vô Cữu ai cũng biết cả rồi?
"Đại bá, Hàn Yên và Vô Cữu, trước đây rất tốt sao ạ?"
"Đúng vậy, Vô Cữu luôn che chở Hàn Yên hết mực, nếu không phải vì bệnh tật, nó không muốn liên lụy đến Hàn Yên, nếu không thì... Ồ, ta lỡ lời rồi. Đệ muội, mọi chuyện đều đã qua, cháu đừng để bụng."
Tạ Trường Lâm không nói thêm gì nữa, chỉ cười với ta: "Ta đi thăm Vô Cữu trước."
"Vâng ạ."
Ta nhìn theo bóng hắn ta đi xa, trong lòng dậy sóng.
Sáng nay, ta còn tưởng Liễu Hàn Yên đơn phương Tạ Vô Cữu, bây giờ xem ra, thì ra họ là đôi lứa tình nhân, chỉ vì những nỗi khổ riêng mà không thể ở bên nhau.
Tạ Vô Cữu không chịu chung phòng với ta, nhất định là còn vương vấn Liễu Hàn Yên, muốn vì nàng ta mà giữ mình trong sạch.
Ta suy nghĩ một hồi, trong lòng đã có tính toán.
Liễu Hàn Yên đã tự dâng đến tận cửa, muốn có một đêm mặn nồng với Tạ Vô Cữu, vậy ta sao lại không tác thành cho nàng ta?
Tạ Vô Cữu không chịu chạm vào ta, lẽ nào lại không chịu chạm vào nàng ta?
Đợi nàng ta xong việc, ta cũng phải...
Nghĩ là làm, ta xách váy đi tìm Liễu Hàn Yên.
Trong hoa viên, ta thấy nàng ta.
"Muội muội, chuyện sáng nay muội nói, ta đồng ý. Nhưng ta có một điều kiện."
Liễu Hàn Yên cảm kích vô cùng: "Biểu tẩu, chị cứ nói, em đồng ý hết!"
Ngứa ngáy khó chịu, ta thấp thỏm đợi đến tối mịt, khi đám nha hoàn đã tản hết, mới viện cớ tìm đồ để thả Liễu Hàn Yên vào.
Trong phòng, ánh nến lờ mờ, tiếng trò chuyện nhỏ đến mức không nghe rõ.
Ta đứng gác ở cổng viện, vểnh tai lắng nghe, vừa để ý người ngoài, vừa dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Ta đã dặn Liễu Hàn Yên rồi, nàng ta làm được một nửa thì phải ra đổi ca cho ta, không được phép xảy ra sai sót.
Liễu Hàn Yên vào chưa được bao lâu thì nến bỗng tắt ngúm.
Ta thầm nghĩ phen này chắc chắn thành công rồi, xoa tay chờ đến lượt mình.
Nhưng chẳng bao lâu sau, trong phòng lại vang lên tiếng đồ sứ vỡ tan. Ngay sau đó, Liễu Hàn Yên đẩy cửa bước ra, tay nắm chặt khăn, cúi gằm mặt, bước chân vội vã.
Ta vội túm lấy nàng ta, nhỏ giọng: "Sao thế? Thành công rồi chứ?"
Nàng ta ngước mắt, lệ ngấn long lanh: "Biểu tẩu, không được..."
Nói rồi, nàng ta quay đầu nhìn thoáng vào trong, cắn môi, nhẫn tâm rời đi.
Ý gì đây? Ta ngẩn người một lát, vội vàng chạy vào phòng.
Trong phòng tĩnh lặng như tờ, mảnh sứ vỡ vương vãi khắp sàn, Tạ Vô Cữu rũ mắt ngồi trên mép giường, y phục chỉnh tề, vẻ mặt u sầu.
Vậy là vừa rồi bọn họ chẳng làm gì cả?
Liễu Hàn Yên nói không được, chẳng lẽ là Tạ Vô Cữu "không được"?
Ta lại nhìn Tạ Vô Cữu, trong lòng thót một nhịp.
Thôi xong, mỗi lần thím Lý mắng chú Ngưu "bất lực", chú Ngưu cũng ủ rũ như vậy, chẳng khác gì Tạ Vô Cữu.
Ta cứ tưởng, hắn chỉ tàn phế đôi chân, những chỗ khác chắc vẫn dùng được, ai ngờ...
"Ngươi đứng đó làm gì?" Tạ Vô Cữu thấy ta bước vào, lạnh nhạt hỏi.
Ta giật mình, vội vàng thắp đèn: "Sao đèn trong phòng lại tắt thế này? Nhị công tử, vừa rồi ta thấy Liễu cô nương đi ra, hai người..."
Hắn cắt ngang lời ta: "Ngươi từng nói chuyện với nàng?"
Ta chột dạ lắc đầu: "À, chưa từng, chỉ gặp mặt lúc kính trà thôi, có chuyện gì sao?"
"Không có gì."
Hắn nhíu mày, ánh mắt phức tạp: "Sau này ngươi tốt nhất nên tránh xa nàng ra."
Chậc, sợ ta ghen tuông, ức h.i.ế.p người trong lòng hắn chắc? Hắn quan tâm Liễu Hàn Yên như vậy, đúng là kẻ si tình.
Chỉ là, bây giờ ta còn lo tự bảo vệ mình không xong, đâu còn tâm trí đi hãm hại ai.
"Ngươi yên tâm đi! Ta mới đến đây, lạ nước lạ cái, sẽ không đi gây sự với ai đâu."
Ta thở dài, ngồi xuống mép giường, nhìn hắn với ánh mắt thương cảm.
Ngưu thúc từng nói, đàn ông có thể chết, nhưng không thể "không được".
Tạ Vô Cữu bị vạch trần trước mặt người mình thích, thật đáng thương.
Có lẽ ta biểu hiện quá rõ ràng, Tạ Vô Cữu nhìn ta kỳ quái: "Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì vậy?"
"À, không có gì, không có gì." Ta khẽ lắc đầu, cụp mắt xuống, bắt đầu lo lắng cho bản thân.
Tạ Vô Cữu "không được", vậy thì làm sao có con nối dõi đây? Ta phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không tìm ra cách nào.
Vừa quay đầu lại, thấy tay áo Tạ Vô Cữu bị rách một lỗ, ta liền cầm kim chỉ lên, định vá lại cho hắn.
"Nhị công tử, tay áo của ngài bị rách rồi, để ta vá lại cho ngài nhé."
Ta buồn bã cúi đầu, cẩn thận từng đường kim mũi chỉ.
Tạ Vô Cữu nhìn ta hồi lâu, nghi hoặc hỏi: "Triệu Ly, nàng làm sao vậy? Tự dưng đến nịnh nọt, lại có mưu đồ gì?"
"Chàng nói vậy là sao? Thiếp là thê tử của chàng, đối tốt với chàng, chẳng lẽ không phải lẽ thường sao?"
Hắn nhìn ta một lúc lâu: "Nàng có gì cứ nói thẳng ra được không? Đừng kỳ quặc như vậy, khiến ta thấy rợn cả người."
"Chàng!"
Ta ngẩng đầu, vốn định cãi lại vài câu, nhưng nghĩ lại thôi, bĩu môi, đáng thương nhìn hắn.