Xung Hỉ: Gả Cho Nhị Công Tử Tàn Phế

Chương 9



"Đại ca?"

 

Đôi mắt Tạ Vô Cữu sáng ngời: "Sao lại trùng hợp vậy? Sao chàng lại ở đây? Cũng đến tìm dược sư kia sao?"

 

Tạ Trường Lâm trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Ta đến để tiễn đệ."

 

"Tiễn đệ? Tiễn đệ đi đâu? A Ly đâu? Sao không thấy nàng?"

 

"Đừng tìm nữa, nàng ấy, cùng đám hộ vệ, đều bị người dẫn đi rồi."

 

Tạ Trường Lâm vừa nói, một bàn tay giấu sau lưng lộ ra, trên tay nắm chặt một thanh kiếm.

 

Tạ Vô Cữu nhìn hắn ta chằm chằm, ý cười dần tắt.

 

Hắn biết chuyện gì đã xảy ra, trong mắt tràn ngập thất vọng, nhưng vẫn ẩn chứa một tia hy vọng.

 

"Đại ca, chúng ta là chàng đệ ruột thịt mà."

 

"Là chàng đệ ruột thịt, cho nên, ta đích thân đến tiễn đệ."

 

Tạ Trường Lâm nhìn quanh ngôi chùa hoang, cười nói: "Đệ còn nhớ nơi này không? Lúc nhỏ, nơi này còn chưa hoang phế, đệ luôn làm ầm ĩ đòi ta dẫn đến đây, nói rằng thích nơi này. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Vô Cữu, nếu ta không phải thứ trưởng tử, nếu đệ sớm c.h.ế.t vì bệnh, thì hai chúng ta đã không đến bước đường này."

 

"Vì sao? Vì tước vị, hay là U Vương?" Tạ Vô Cữu cười thảm.

 

"Xem ra đệ đã đoán ra rồi."

 

Tạ Trường Lâm thở dài, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: "Những năm qua, ta cúc cung tận tụy vì Hầu phủ, nhưng phụ thân chưa từng nhìn thấy ta, còn đệ thì chẳng cần làm gì cũng có được tất cả. Còn ta, chỉ vì thân phận con thứ mà vĩnh viễn không có ngày nổi danh, như vậy có công bằng không?"

 

"Giờ thì ta đã có cơ hội để ngoi lên rồi. Chỉ cần Tam hoàng tử lên ngôi, ta sẽ một bước lên mây, không cần phải nhìn mặt ai cả! Ta đã chờ ngày này quá lâu rồi, tuyệt đối không thể để ngươi phá hỏng!"

 

Ánh mắt Tạ Trường Lâm sắc bén, vung kiếm đ.â.m về phía Tạ Vô Cữu.

 

Tạ Vô Cữu không hề nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn hắn ta đ.â.m tới.

 

Đúng lúc đó, một mũi tên xé gió lao đến, xuyên thủng cánh tay phải của Tạ Trường Lâm.

 

"A!"

 

Tạ Trường Lâm đau đớn kêu lên, kiếm rơi xuống đất. Hắn ta giận dữ quay đầu lại, thấy Hầu gia đang giận tím mặt, và ta đứng bên cạnh người.

 

Ngay từ đầu, ta đã không định để hắn ta sai khiến.

 

Thay vì bị hắn ta uy h.i.ế.p lợi dụng, rồi g.i.ế.c người diệt khẩu, chi bằng ta tự mình thú nhận, chẳng phải tốt hơn sao?

 

Tạ Trường Lâm kinh hoàng nhìn ta, rồi lại nhìn Hầu gia, không thể tin được: "Phụ thân?"

 

"Nghiệt tử! Vì quyền thế mà con g.i.ế.c cả anh em ruột thịt!"

 

Hầu gia đỏ mắt, run rẩy nói: "Nếu không tận mắt chứng kiến, ta không thể tin được đứa con trưởng thanh liêm chính của ta lại là loại cầm thú! Con có biết ta chưa từng coi thường con vì con là con vợ lẽ, cũng chưa từng có ý định truyền tước vị cho Vô Cữu không? Con khiến ta quá thất vọng rồi!"

 

Tạ Trường Lâm như bị sét đánh, ngây người một lúc lâu, rồi nghiến răng cười: "Không quay đầu lại được nữa rồi. Người của U Vương đã tìm được Thái tử. E rằng giờ này Thái tử đã mất đầu rồi! Phụ thân, người nên sớm thức thời đi!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn ta cười càn rỡ, như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.

 

Tạ Vô Cữu chỉ bình tĩnh nhìn hắn ta, ánh mắt lộ vẻ thương hại: "Sao ngươi dám chắc U Vương đã g.i.ế.c Thái tử?"

 

Tạ Trường Lâm giật mình, hoảng hốt quay đầu.

 

Chỉ thấy Tạ Vô Cữu chậm rãi đứng lên.

 

Hắn ta trợn tròn mắt: "Ngươi?"

 

Ta và Hầu gia cũng ngây người.

 

Ta không hề biết Tạ Vô Cữu có thể đứng dậy, ta ở bên hắn sớm chiều lâu như vậy, vậy mà không hề hay biết.

 

Ngoài miếu hoang, tiếng bước chân chỉnh tề đột ngột vang lên, một giọng the thé xé tan tĩnh lặng: "Thái tử giá đáo!"

 

Tạ Trường Lâm run lên, không thể tin nổi nhìn Tạ Vô Cữu: "Ngươi... ngay từ đầu đã bày mưu?"

 

"Không sai."

 

Tạ Vô Cữu thương hại nhìn hắn ta, cười khổ: "Chỉ là ta không ngờ, kẻ vào tròng lại là đại ca."

 

20

 

Tạ Trường Lâm bị bắt đi.

 

Đến lúc này, chân tướng mọi chuyện đã rõ.

 

Tạ Vô Cữu và Thái tử sớm đã phát hiện có kẻ cấu kết với U Vương, mưu hại Thái tử, chỉ là kẻ đó ẩn mình quá kỹ, họ vẫn chưa tìm ra.

 

Vậy nên, để dụ rắn khỏi hang, Tạ Vô Cữu bắt đầu giả bệnh, diễn một màn kịch lớn.

 

Ban đầu, hắn không hề nghi ngờ Tạ Trường Lâm, cho đến lần cắt thịt trị bệnh kia, Tạ Trường Lâm diễn quá lố, khiến Tạ Vô Cữu nảy sinh nghi ngờ.

 

Còn về những bức thư kia, dĩ nhiên, từ đầu đến cuối đều là giả.

Dưa Hấu

 

Trên đường về Hầu phủ, ta nhìn Tạ Vô Cữu, ngượng ngùng cười: "Ở chung với ngươi sớm chiều lâu như vậy, ta vậy mà không nhận ra bệnh của ngươi là giả."

 

Thậm chí, sau khi ta thành thật khai báo thân phận với hắn và Hầu gia, hắn cũng không hề nói cho ta biết.

 

Tạ Vô Cữu khựng lại, nhìn xuống ta, có chút áy náy: "Lúc trước là do tình thế ép buộc, bất đắc dĩ mới phải làm vậy, A... Tiểu Thất, ta không phải không tin nàng."

 

"Ta hiểu."

 

Ta hiểu rõ, tất cả đều là vì đại cục cả thôi! Dù sao ngay cả Hầu gia cũng bị hắn lừa gạt, nhưng trong lòng ta vẫn không tránh khỏi chút hụt hẫng.

 

Ta cụp mắt, mân mê vạt áo, không biết nên nói gì.

 

Chớp mắt, xe ngựa đã về tới Hầu phủ.

 

Tạ Vô Cữu dừng bước, khẽ dặn dò ta: "Ta và phụ thân còn phải vào cung một chuyến, nàng về phủ trước đi, được không? Đợi ta trở về, nàng muốn hỏi gì, ta cũng sẽ nói hết cho nàng."