18
Ngày ngày ở chung với Tạ Vô Cữu, tâm trạng ta dần thay đổi.
Ta hy vọng hắn đừng chết, sống thật tốt, không chỉ vì bản thân mình, mà còn thật lòng mong hắn khỏe lại.
Hai ngày sau, sau bữa sáng, Tạ Vô Cữu nhờ ta gửi giúp một phong thư, còn dặn dò kỹ càng, đừng để ai thấy.
Ta không hiểu ý hắn, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhét thư vào tay áo, lén lút tránh người, đi ra khỏi phủ bằng cửa sau.
Khi đi ngang qua hồ cá trong hoa viên, ta bất ngờ chạm mặt Tạ Trường Lâm.
"Đệ muội đi đâu vậy?"
Hắn ta nhìn ta, như cười như không.
Không hiểu sao ta chợt thấy sống lưng lạnh toát, gượng cười nói: "Sao đại bá lại ở đây? Ta... Ta đang định đi mua chút thuốc."
"Mua thuốc à? Để ta đi cùng, Vô Cữu thường uống thuốc gì, ta rõ nhất."
"Không... không cần đâu, đại bá. Người bận rộn như vậy, sao dám làm phiền."
"Chỉ sợ không phải ngại phiền ta, mà là có gì đó giấu diếm thì có?"
Hắn ta đột ngột tiến sát lại, hung tợn nhìn chằm chằm ta: "Ta đoán đúng chứ? Vưu, Tiểu, Thất?"
Ta cứng đờ người, m.á.u trong người như đóng băng.
Sao hắn ta lại biết ta là Vưu Tiểu Thất?
"Đại bá nói gì vậy? Ta không hiểu..."
"Không hiểu?"
Hắn ta bóp chặt cổ ta, ấn sát xuống mép ao cá, chỉ chút nữa là ta ngã nhào xuống nước.
"Vậy ngươi có nhận ra vật này không?"
Hắn ta lấy từ trong n.g.ự.c ra một cây trâm gỗ, ánh mắt lạnh lẽo.
Đó là trâm của nương ta, do chính tay ta gọt, sao có thể không nhận ra.
Con ngươi ta co lại, cổ họng nghẹn ứ, không thốt nên lời.
"Ngươi... ngươi đã làm gì nương ta?"
"Nàng ta? Nàng ta nhét ngươi vào kiệu hoa, giả mạo Triệu tiểu thư gả vào hầu phủ. Ngươi nghĩ xem nếu Hầu gia biết chuyện này, sẽ xử trí nàng thế nào?"
"Không... không phải vậy, nương ta không liên quan đến chuyện này!"
"Thật sao? Chuyện gả thay bại lộ, ngươi nghĩ Triệu gia sẽ nói gì?"
Ta nghẹn thở. Nếu chuyện này vỡ lở, Triệu gia chắc chắn sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu nhà ta để tự bảo toàn.
Nếu Hầu gia biết, cả ta và nương đều không sống nổi.
Tạ Trường Lâm cười lạnh: "Ta đã cho ngươi cơ hội, tiếc là ngươi không biết điều, tự tìm đường chết. Vưu Tiểu Thất, ta cho ngươi một cơ hội cuối. Để mắt đến Tạ Vô Cữu cho ta, nhất cử nhất động, không sót một chi tiết nào, đều phải báo cho ta. Ta sẽ giúp ngươi che giấu chuyện gả thay, thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không, Nhị công tử đối đãi với ta không tệ..."
"Ồ?"
Hắn ta nhướng mày, buông tay, chiếc trâm gỗ "bịch" một tiếng rơi xuống nước.
Dưa Hấu
"Ta đồng ý, ta đồng ý với ngươi! Ngươi đừng làm hại nương ta!"
Ta vừa khóc vừa run rẩy, liên tục đáp ứng hắn ta.
Tạ Vô Cữu, xin lỗi.
Tạ Trường Lâm lúc này mới buông tay ra, giật lấy lá thư từ trong tay áo ta, mở ra đọc lướt qua.
"Không ngờ hắn lại tin tưởng ngươi đến vậy."
Hắn hài lòng cười, nhét thư trở lại vào tay áo ta: "Sau này, hắn bảo ngươi làm gì thì cứ làm theo, đừng để lộ sơ hở."
19
Một mình ta rời phủ, mang thư của Tạ Vô Cữu đi gửi.
Rồi lại làm như không có chuyện gì trở về bên cạnh hắn, theo lời Tạ Trường Lâm, giám sát mọi hành động của hắn, trộm từng phong thư hắn gửi.
Tạ Trường Lâm vô cùng hài lòng về điều này, nhưng dù thế nào cũng không chịu tiết lộ tin tức về mẫu thân ta.
Chỉ bảo ta trông chừng Tạ Vô Cữu cẩn thận, chờ lệnh.
Từ khi Tạ Vô Cữu trở về từ Từ Ân Tự, bệnh tình dần thuyên giảm, không còn suốt ngày giam mình trong phòng, thỉnh thoảng còn để ta đẩy hắn ra phủ dạo chơi.
Mười ngày sau, khắp kinh thành đồn rằng thái tử Đông tuần đã kết thúc, sắp hồi kinh.
Cũng vào ngày đó, Tạ Trường Lâm tìm ta, bảo ta lừa Tạ Vô Cữu ra khỏi thành.
Ta run giọng hỏi hắn ta: "Ngươi sẽ không g.i.ế.c chàng ấy chứ? Chàng ấy là em trai ruột của ngươi, là người tin tưởng ngươi nhất trên đời này."
Tạ Trường Lâm không đáp thẳng, lạnh lùng nói: "Còn muốn gặp mẫu thân ngươi không?"
Ta mím chặt môi, chỉ có thể đồng ý.
Sau bữa trưa, ta viện cớ đi gặp một vị dược sư nổi tiếng, dẫn Tạ Vô Cữu lên xe ngựa ra khỏi thành.
Rồi đẩy hắn vào một ngôi miếu hoang.
"Dược sư ở nơi này sao?"
"Đúng vậy, vị dược sư kia hành y cứu thế, không bao giờ lấy tiền, túi tiền eo hẹp, chỉ có thể ở nhờ nơi này. Huynh cứ chờ ở đây, ta đi mời dược sư ra."
Ta nhìn Tạ Vô Cữu lần cuối, vội vã rời khỏi miếu hoang.
Tạ Vô Cữu mỉm cười gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng hắn không đợi được ta, mà lại đợi Tạ Trường Lâm.
Sau khi ta rời đi, Tạ Trường Lâm bước vào ngôi chùa hoang, lặng lẽ đứng sau lưng Tạ Vô Cữu, rất lâu sau vẫn không lên tiếng, mãi đến khi Tạ Vô Cữu tự mình phát hiện ra hắn ta.