Cậu nhích người, bỏ gối đầu sang một bên, dựa vào lòng Đỗ Hành, được bao bọc bởi mùi hương quen thuộc, trong lòng cậu như được an ủi phần nào.
Đỗ Hành ôm vai cậu, chỉ mới đi mấy ngày mà cậu đã ốm sốt, hắn xót xa vô cùng.
“Đại tẩu cũng đến thăm đệ, biết đệ ốm liền chạy vạy khắp nơi tìm đại phu, cứ áy náy vì không chăm sóc đệ được.”
Lúc về, Đỗ Hành có gặp Tôn Đông Mai, tẩu ấy có kể lại chuyện trong thôn xì xào bàn tán, lòng hắn cũng tức giận.
Nhưng lời đồn thổi ba người thành hổ, biết trách ai bây giờ.
Hắn biết cách tốt nhất để bịt miệng những kẻ xấu, nên đành im lặng, không tìm người đôi co.
“Đại tẩu mấy hôm nay rất lo lắng cho ta, lúc nào cũng đến thăm, lại còn cùng nhị thẩm cãi nhau um lên.”
Tần Tiểu Mãn dụi đầu vào n.g.ự.c Đỗ Hành: “Ta sốt là vì nhớ chàng.”
Đỗ Hành sao lại không như vậy, hắn ôm Tần Tiểu Mãn hồi lâu mới nói: “Trong nồi còn cháo, ta múc cho đệ một bát, đệ bỏ bữa mấy hôm nay rồi.”
Tần Tiểu Mãn gật đầu, không nói là sợ con đói, nhưng cậu cũng thấy đói bụng thật.
Đỗ Hành nấu cháo khoai lang, cháo trắng ăn nhạt miệng, nên định nấu cháo thịt, nhưng Tiểu Mãn mới hạ sốt, sợ ăn đồ nhiều dầu mỡ không được.
Cháo khoai lang mềm, ngọt thanh, lúc này ăn vừa hợp. Tiểu Mãn cũng không phụ lòng mà ăn liền ba bát.
Ăn no lại có sức, thấy Đỗ Hành về nhà, Tần Tiểu Mãn như cá gặp nước, lại vui vẻ, hoạt bát trở lại.
“Đỗ Hành về rồi đấy à? Thi cử thế nào?” “Có đỗ không?”
“Nghe nói năm nay nhiều người thi lắm, chỉ lấy có vài người.”
Mấy ngày Đỗ Hành ở nhà, thôn dân thấy đều hỏi thăm, trông sốt ruột hơn cả người trong cuộc.
“Chưa biết, phải đợi có kết quả mới biết được, mà phía sau còn hai kỳ nữa.”
Đỗ Hành đều gạt đi như vậy, hắn bị hỏi nhiều đến phát bực, người không biết chữ vậy mà cũng bàn tán xôn xao về chuyện khoa cử.
Cách một ngày là phải lên huyện thi phủ, lần này, hắn đưa cả Tần Tiểu Mãn theo.
Dù sao cũng phải ở trọ, không thiếu chỗ, cũng khỏi phải nhớ nhung nhau.
“Thật là, chẳng chịu rời nhau ra nửa bước, thế này làm sao mà tập trung thi cử được?”
Tần Hùng nghe nói hai vợ chồng lại cùng nhau lên huyện thành thi phủ, nhìn Tiểu Mãn ngồi trên xe bò như sợ bị bỏ lại, không nhịn được cằn nhằn vài câu.
“Cưới nhau bao nhiêu năm rồi mà cứ như vợ chồng son.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn kiểm tra lại nhà cửa xem đã khóa kỹ chưa:
“Tối ta sang cho chó ăn.” “Cảm ơn nhị thúc.”
“Được rồi, đi đi, thi tốt nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhìn theo xe bò của hai vợ chồng, Tần Hùng lắc đầu.
Hai kỳ thi sau này diễn ra nhanh hơn, thứ nhất là thí sinh đã quen với trường thi, thứ hai là ít hơn một kỳ thi so với trước.
Đỗ Hành thấy hôm nay thí sinh có vẻ ít hơn, tranh thủ lúc kiểm tra, hắn nghe người ta nói do có người bị bệnh, người thì tự thấy ba kỳ đầu thi không tốt nên không đến thi hai kỳ cuối.
Đỗ Hành cau mày, tuy không mất tiền thi, nhưng liên tiếp ba kỳ như vậy, cho dù có kỳ nào chưa làm tốt thì cũng nên đến làm hết đề chứ.
Thi xong, nghĩ đến Tần Tiểu Mãn đang ở khách điếm chờ mình, tâm trạng Đỗ Hành tốt hơn hẳn.
“Thi phủ khó hơn thi huyện nhiều, chắc là lại trượt kỳ thi phủ rồi.” “Mai còn một kỳ nữa, áp lực còn lớn hơn hôm nay.”
“Thôi kệ, sang năm thi lại.”
Đỗ Hành đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy mấy người cùng phòng thi nói vậy thì hắn hơi ngước mắt lên.
Vừa bước ra khỏi trường thi, hắn đang định về thì nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh: “Tướng công!”
Đỗ Hành nhìn thấy bóng người nhỏ bé đứng ở góc đường, hắn bước đến nắm lấy tay Tần Tiểu Mãn, nghiêm mặt nói: “Sao đệ lại ra đây? Không phải bảo ở khách điếm chờ ta sao?”
“Tỉnh dậy ở khách điếm cũng chẳng có gì làm, nên ra đây chờ chàng.”
Đỗ Hành vuốt tóc Tần Tiểu Mãn: “Được rồi, đi thôi, mình về khách điếm ăn cơm.”
“Hôm nay thi thế nào, có khó không?”
Đỗ Hành nắm tay Tần Tiểu Mãn, nói: “Cũng tạm, thi phủ khó hơn thi huyện một chút.”
“Tiểu Mãn, Đỗ Hành?”
Hai người đang nói chuyện thì bắt gặp Tần Tri Diêm vừa từ huyện nha bước ra, đang định lên kiệu thì thấy hai vợ chồng bèn dừng lại.
“Đường thúc.”
“Hai người vừa thi xong kỳ đầu à?” Đỗ Hành đáp: “Vâng, mới thi xong.”
Tần Tri Diêm gật đầu: “Làm bài có suôn sẻ không?”
“Ba kỳ thi trước là thi thơ phú, chủ yếu kiểm tra kiến thức, hôm nay mới bắt đầu thi sách luận, khó hơn so với việc chỉ cần trả lời thơ phú.”
“Cứ an tâm làm bài, đừng quá căng thẳng.” Đỗ Hành dạ vâng.
“Đường thúc có việc thì cứ đi đi, ta và Đỗ Hành về đây.”
Tần Tiểu Mãn không nói mình đang ở trọ, để tránh Tần Tri Diêm biết được lại trách không đến ở nhờ nhà ông, sinh ra lắm chuyện.
“Ừ, hai người đi đường cẩn thận.” “Vâng.”
Tần Tri Diêm xoay người, vừa bước lên xe thì sực nhớ ra ba kỳ thi trước đã chấm xong, mình có thể xem điểm cho Đỗ Hành.
Ông rút chân về, định hỏi xem Đỗ Hành có muốn biết kết quả ba kỳ thi trước không, nhưng nghĩ lại, sợ ảnh hưởng đến tâm lý thi cử của hắn, nên thôi.
Thi phủ kỳ cuối cùng kết thúc nhanh chóng, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn thu xếp đồ đạc, về nhà.
Kết quả phải năm ngày sau mới công bố, giờ là lúc chờ đợi.