Nghe vậy, người phụ nữ liền thuận theo: “Thấy ruộng nhà ngươi bỏ hoang cũng phí, nếu làm không hết thì cho nhà ta mượn vài thửa? Ruộng nhà ngươi năm ngoái mới bón phân, năm nay không trồng thì cỏ dại mọc um tùm, ta trồng cho mà trừ cỏ luôn.”
Tần Tiểu Mãn cười, cái bà này tính toán giỏi thật, cậu nói thẳng:
“Cô cũng biết ruộng nhà ta năm ngoái mới bón phân, mua khô dầu từ nhà Cát thị về bón, vậy mà cho mượn không? Cô là muốn nhà ta thành tá điền, rồi nộp hoa màu cho cô hay sao, hay là cô thấy chồng ta không có nhà, ta bụng mang dạ chửa, nên muốn bắt nạt ta?”
“Này ca nhi ngươi sao nói vậy, ta chỉ muốn giúp đỡ, là người thân mà nói thế thì khó nghe quá!”
“Cô mới biết ta hôm nay à? Ta nói chuyện từ trước đến giờ vẫn khó nghe mà.”
Người phụ nữ thấy không được việc bèn tức tối bỏ đi. Tần Tiểu Mãn khịt mũi coi thường, đúng là mặt dày.
Càng gần đến vụ xuân, thấy nhà cậu chưa làm ruộng, người trong thôn thấy năm ngoái nhà cậu được mùa nên bắt đầu toan tính.
Ngày tết, mấy người thân thích xa trước giờ ít khi lui tới cũng đến hỏi han về chuyện ruộng đất của nhà cậu.
Trước đây, cậu cho bỏ hoang cũng chẳng tiện gì cho mấy người thân thích kia, nên cậu mặc kệ họ ngoài nói vào.
Cưới Đỗ Hành về, ruộng được khai hoang trở lại, thấy năm nay nhà cậu thiếu người làm, lại nhóm lên hy vọng của mấy người kia.
Cậu thấy bực mình, ôm bụng đứng dậy, phơi quần áo xong, cảm thấy mệt mỏi nên vào nhà nghỉ.
Hôm sau, Tôn Đông Mai biết cậu có thai mà chồng lại vắng nhà nên đến thăm, đúng lúc cậu định ra ngoài hái rau, nên hai người cùng nhau ra đồng.
“Tiểu Mãn không sao chứ? Đỗ Hành vắng nhà, ngươi nhớ giữ gìn sức khỏe.” Vừa ra đồng đã gặp Trịnh thị.
“Ta không sao, tẩu tử đến thăm ta mà.”
Trịnh thị cười cười, thấy không có ai, bèn lại gần: “Nghe nói nhà ngươi muốn thuê tá điền, thật hay giả vậy?”
“Tá điền gì cơ?! Trịnh thị đừng giỡn mặt chúng ta, luật lệ của triều đình thì ai cũng biết.”
Tôn Đông Mai chen vào, nhà nào có tú tài hay đồng sinh, ai dám thuê tá điền, đó là phạm pháp.
Tần Tiểu Mãn cũng nhíu mày: “Đúng vậy, ta chưa bao giờ nói đến chuyện đó.”
Trước đây, bàn bạc với Đỗ Hành về chuyện ruộng vườn thì cậu có nhắc tới, nhưng khi đó chỉ có hai người nói chuyện riêng, làm gì có người ngoài biết, nhưng sao lại có người hỏi đến, cậu lo lắng, biết đâu là phạm pháp, làm sao mà không sợ.
Trịnh thị khá thân thiết với nhà họ Tần, nên nói nhỏ: “Ta nghe người ta nói chuyện ngoài đồng, nói là nhà ngươi chưa làm gì cả, không đủ người làm, định thuê tá điền.”
“Ai nói bậy! Chẳng phải cố tình hại người hay sao!”
“Không biết ai nói trước, mọi người cứ thế bàn tán, ta thấy không đúng lắm, Đỗ Hành đang thi cử, dù có ý định gì cũng đâu đến mức nói ra. Nhưng mọi người hóng hớt, có ai quan tâm đến điều đó.”
Tần Tiểu Mãn bực tức, rõ ràng là cố tình hại nhà cậu.
Người ta xì xào bàn tán nhà cậu muốn thuê tá điền, thi đỗ thì không nói làm gì.
Nếu thi trượt, lỡ lý trưởng hay tuần đinh nghe được, đến điều tra thì không phải hủy hoại thanh danh của Đỗ Hành hay sao, thanh danh là thứ quan trọng nhất đối với người đọc sách!
Cậu nhìn những người nông dân đang làm ruộng ở đằng xa, lớn tiếng: “Kẻ nào lắm mồm nói bậy, tốt nhất đừng để ta biết, nếu không ta không tha cho người đó đâu!”
Mọi người ngừng tay lại, nhìn sang Tần Tiểu Mãn, nhưng không ai lên tiếng. “Có tật giật mình hả? Bộ nhà ngươi có chuyện gì à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Triệu thị mỉa mai: “Có người m.ô.n.g chưa nóng chỗ ngồi trên trường thi đã nghĩ đến chuyện thi đỗ rồi à? Thật nực cười.”
Tôn Đông Mai vội vàng kéo tay Tần Tiểu Mãn: “Ngươi đừng nóng, ảnh hưởng đến con thì sao, về nhà thôi.”
Tần Tiểu Mãn nghiến răng, vì con trong bụng nên cậu nhịn, không đôi co với mụ ta.
Mấy hôm nay lo lắng cho Đỗ Hành thi cử, lại bị người trong thôn nói bóng nói gió, đêm nào cậu cũng trằn trọc khó ngủ, cảm thấy hơi động thai, đứa nhỏ trong bụng bắt đầu nghịch ngợm.
Cậu vốn đã chán ăn, trước đây cũng không nghén nhiều lắm, lại được Đỗ Hành chiều chuộng, làm món nào cũng dễ ăn, cậu cũng không thấy mang thai vất vả là bao.
Nhưng giờ ngửi mùi gì cũng buồn nôn, cậu bực bội đặt đũa xuống, lấy tay che
ngực ngăn cơn nôn nao.
Tần Hùng cũng lo lắng cho cậu mang thai một mình ở nhà, mỗi lần đi buôn bán về trễ cũng đều ghé qua thăm cậu, dặn Tôn Đông Mai hay đến nhà chơi cho cậu đỡ buồn.
Tuy nhà lúc nào cũng có người, nhưng lòng cậu vẫn trống vắng.
Giờ cậu mới càng thấm thía sự chăm sóc của Đỗ Hành trong cuộc sống hàng ngày của mình, dường như bữa ăn giấc ngủ cũng đều không thể thiếu hắn.
Cậu nhìn ra ngoài trời âm u, đầu hơi choáng váng, nghĩ hôm nay là ngày thi thứ hai, mai là Đỗ Hành về rồi, như được tiếp thêm sức mạnh, định mai sẽ đánh xe ra đón Đỗ Hành.
Cứ thế, đêm đến cậu lại thao thức khó ngủ, Hổ Tử thấy vậy cũng sủa vang, chạy đến cào cửa phòng cậu.
“Không sao, ta ngủ đây.”
Cậu nói với ra phía cửa, chú chó nhỏ sống bên cạnh cậu đã mấy tháng, nghe hiểu được giọng của chủ nhân, thấy cậu nói chắc chắn thì mới thôi không sủa nữa.
Tần Tiểu Mãn mơ màng thiếp đi, không biết ngủ từ lúc nào, chỉ cảm thấy sau khi ngủ say thì người cứ lịm dần, hình như nghe thấy ai đó đang gọi cậu.
“Tiểu Mãn, Tiểu Mãn?” “Ưm…”
Nghe thấy giọng ngái ngủ của cậu, Đỗ Hành cúi xuống xoa trán, sờ cổ, thấy đỡ hơn thì thở phào.
Tiếng gọi có vẻ rất rõ, Tần Tiểu Mãn mím môi, nghĩ sao nằm mơ cũng nghe thấy mấy câu khó nghe vậy, cậu hé mắt ra, thấy người trước mặt rõ mồn một.
Tần Tiểu Mãn thử gọi: “Tướng… tướng công?”
“Ừ.” Thấy cậu tỉnh, Đỗ Hành đỡ cậu ngồi dậy, lấy chiếc gối kê sau lưng cậu: “Ngủ lâu quá rồi, đệ làm ta sợ c.h.ế.t khiếp.”
Tần Tiểu Mãn vẫn còn mơ màng, cả người mệt mỏi, xoa xoa mắt.
Cậu hoàn toàn tỉnh táo, nhìn người đang ngồi sửa sang lại giường cho mình đúng là Đỗ Hành, cậu mở to mắt: “Sao chàng về rồi!”
“Thi xong là ta về ngay.” “Mấy giờ rồi, thi xong rồi?!”
Đỗ Hành ngồi xuống bên giường, vuốt tóc mái dính bết trên má cậu: “Buổi chiều, chắc gần giờ thân.”
“Sao ta ngủ lâu thế.” Tần Tiểu Mãn cau mày, cảm thấy mặt và cổ ướt đẫm: “Còn định hôm nay dậy sớm ra đón chàng.”
Đỗ Hành thở phào: “Còn ra đón, đệ sốt cao, người nóng như lửa đốt.” Hắn vội đi lấy nước cho cậu lau người hạ sốt, may mà nhiệt độ hạ nhanh. “Thảo nào người nặng trịch.”
Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành tiều tụy hơn, không biết là do mấy ngày liền thi cử hay sao mà cậu thấy mũi cay cay.