Năm năm tổng kết đánh giá quan viên địa phương dựa trên tám tiêu chí khảo sát chặt chẽ.
Suốt năm năm Đỗ Hành nhậm chức tri huyện tại huyện Thu Dương, số hộ dân từ mười hai thôn, ba trăm sáu mươi hộ ban đầu tăng lên bốn trăm năm mươi hộ, dân cư trong thành từ bốn trăm hộ tăng lên năm trăm hai mươi hộ.
Tổng cộng, số hộ gia đình tăng thêm hai trăm mười hộ. Về tiêu chí tăng giảm dân số, hắn được đánh giá là ưu.
Dân số huyện Thu Dương tăng lên, diện tích đất hoang được khai khẩn mở rộng. Nhờ khuyến khích canh nông, chăm bón ruộng đồng, gieo trồng đúng mùa vụ, hơn năm trăm mẫu đất mới được khai phá trong ba năm qua, nay đã chính thức được công nhận.
Về tiêu chí khai hoang, hắn được đánh giá là ưu.
Cùng với sự tăng trưởng về dân số và đất canh tác, số thuế ruộng đất tăng từ con số vỏn vẹn vạn lượng lên đến mười vạn lượng.
Về tiêu chí thu chi tài chính, hắn vẫn được đánh giá là ưu.
Ngoài ba tiêu chí quan trọng đối với quan viên địa phương là hộ tịch, ruộng đất và thuế má, còn có năm tiêu chí khác bao gồm thủy lợi giao thông, xử lý kiện tụng, giáo dục khoa cử, giám sát cấp dưới và trị an địa phương.
Mấy năm nay, Đỗ Hành đã nỗ lực đắp đê, tu sửa đường sá, trấn áp bọn cướp, thanh tra tham quan ô lại. Ngoại trừ giáo dục khoa cử chưa có thành tựu nổi bật được đánh giá là lương, các hạng mục còn lại đều được đánh giá là ưu.
Thêm vào đó, thành tích khảo hạch hàng năm của hắn đều rất xuất sắc. “Thế nào, thế nào rồi?!”
Khi nhận được kết quả khảo hạch đại tuyển, đã là tháng chạp.
Trước khi nhận nhiệm sở mới, các quan viên địa phương được phép về quê một lần. Sau đại tuyển, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn vẫn luôn chờ đợi kết quả.
Bất kể nhiệm sở mới ở đâu, việc nhậm chức đều diễn ra sau Tết Nguyên Tiêu năm sau. Bởi vậy, cả hai đều mong sớm nhận được quyết định bổ nhiệm.
Nhận được kết quả sớm một ngày, cả hai cũng có thể sớm bàn giao công việc ở huyện, về huyện Lạc Hà ăn Tết.
“Sao lần này công văn dài thế, còn phải lật trang nữa!”
Tần Tiểu Mãn nhìn những điều khoản được liệt kê chi tiết, dường như ghi chép lại mọi việc trong suốt năm năm hắn làm tri huyện.
Cậu không thích xem những dòng chữ dày đặc, nhìn lướt qua mấy lần mà chưa thấy kết quả đánh giá cuối cùng, không khỏi sốt ruột giục Đỗ Hành lật trang nhanh lên.
Đỗ Hành bất đắc dĩ: “Để ta hồi tưởng lại năm năm này cũng không được sao? Lật, lật ngay đây.”
Sau một trang tám hạng mục khảo hạch, đính kèm một trang công văn mới. Tổng hợp kết quả khảo hạch tám hạng mục của quan lại triều đình như sau:
Tri huyện Thu Dương, Đỗ Hành, trong năm năm tại chức đã chỉnh đốn ruộng đất, kiểm tra hộ tịch đúng đắn, tận tâm tận lực, cần kiệm liêm chính, chính tích xuất sắc.
Bộ Lại nhất trí quyết định, thăng chức cho Đỗ Hành lên chức tri phủ phủ Hi Giang. Nhậm chức vào ngày mùng một tháng ba năm sau, không được trì hoãn nhiệm vụ. Khâm thử.
“Tri phủ!”
Tần Tiểu Mãn thấy trên công văn toàn những lời lẽ quan phương, cậu liền tóm lấy hai chữ quan trọng nhất, vội vàng kéo Đỗ Hành hỏi: “Tri phủ là quan mấy phẩm vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Chính tứ phẩm.”
“Một lần lên hẳn hai phẩm?!”
Đỗ Hành suy tư một chút: “Ta cũng hơi bất ngờ. Ban đầu ta nghĩ sẽ được thăng
lên thông phán hoặc đồng tri, rồi đến một châu phủ nào đó giàu có hơn một chút, như vậy thì con đường làm quan cũng ổn định hơn rồi.”
“Có lẽ Hoàng thượng thấy nhà xí chàng xây tốt thật, muốn đề bạt chàng làm tri phủ để phổ biến cho các huyện khác.” Tần Tiểu Mãn cười khẽ, vỗ vào tay Đỗ Hành: “Được voi đòi tiên!”
Đỗ Hành nắm lấy tay Tần Tiểu Mãn: “Đừng cười ta nữa.”
Tần Tiểu Mãn gạt tay Đỗ Hành ra: “Vậy phủ Hi Giang này ở đâu?”
“Cũng không xa phủ Cẩm Đoàn của chúng ta, gần Tô Hàng. Từ huyện Lạc Hà đi tới đó, khoảng nửa tháng là đến.”
Tần Tiểu Mãn vui vẻ: “Mọi việc đã đâu vào đấy rồi, chúng ta chuẩn bị về nhà thôi.”
Đỗ Hành gập lại công văn: “Được, đã đến lúc phải đi rồi.”
…
“Con ngựa gỗ nhỏ này phải mang đi, cả trái cầu, bóng cũng thu dọn hết.” “Cả bức tranh vẽ hai nhành lan hồi mới tập vẽ cũng mang đi sao?”
Nghe nói năm nay được về huyện Lạc Hà ăn Tết, Đạm Sách và Thừa Ý đều rất vui. Mới đó mà đã năm năm rồi, mỗi dịp Tết, thời gian nghỉ của cha không dài, cả nhà lại không nỡ xa nhau nên mấy năm nay đều chưa về quê.
Mặc dù khi đến huyện Thu Dương, Đạm Sách chỉ mới hai, ba tuổi, Thừa Ý cũng chỉ vừa tròn năm tuổi, tính ra thời gian ở huyện Lạc Hà còn ít hơn ở Thu Dương.
Nhưng quê hương là nơi sinh ra, có những người bạn nhỏ, có các bá bá, các thúc thúc có thể cõng lên vai cưỡi ngựa, ai cũng yêu quý hai đứa. Dù ký ức ở huyện Thu Dương ngày càng phong phú, nhưng chúng vẫn không quên quê nhà.
Hai đứa nhỏ biết cha được thăng chức, sớm muộn gì cũng phải rời đi nên trong lòng đều nóng ruột muốn về, đã sớm thu dọn đồ đạc để mang về nhà.
Đạm Sách chỉ mất hai canh giờ đã thu dọn xong đồ đạc của mình. Cậu nhóc chẳng có gì nhiều, chỉ vài thanh đao gỗ Quan Công, thương hồng anh từ nhỏ đã chơi cùng, với một vài thứ linh tinh của con trai.
Cậu nhóc nhét tất cả vào trong rương, lỉnh kỉnh cũng được hai rương lớn. Ban đầu cậu nhóc còn tưởng đồ của mình đã nhiều lắm rồi, nhưng khi lén lút vào phòng ca ca thì mới thấy mình đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Thừa Ý đã thu dọn được ba rương đồ, căn phòng vốn gọn gàng ấm áp giờ đây đã thành một đống đồ lộn xộn.
“Những tờ giấy hồi đệ mới tập viết chữ ta cũng cất hết rồi, đã về nhà thì tất cả mọi thứ đều phải mang về.”
Đạm Sách bất lực: “Đệ đâu phải là nhà thư pháp tài giỏi gì, mấy chữ nguệch ngoạc đó chẳng đáng giá, huynh làm gì mà chiếm hết cả rương vậy.”
Thừa Ý véo mũi Đạm Sách: “Ta thấy đệ viết rất đẹp.”
“Được rồi, được rồi, thu dọn cả buổi rồi, lại đây uống chén trà nóng nghỉ một lát đi.”