Thừa Ý sợ người hầu dọn dẹp mất đồ nên không dám rời mắt, không chịu đi uống trà. Đạm Sách không còn cách nào khác, đành bưng chén trà đến tận miệng ca ca.
“Biết thế nào cũng phải về mà, trước đây Vân Đoạt đưa nhiều đồ đến vậy, đáng lẽ không nên nhận, giờ lại phải khuân về.”
“Vân Đoạt cũng có lòng mà.” “Huynh lúc nào cũng đúng.”
Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn thấy phòng của hai đứa nhỏ ra ra vào vào nhộn nhịp, liền ngó đầu vào xem.
“Thu dọn thế nào rồi?”
“Cha, khi nào chúng ta đi? Công văn xuống chưa ạ?”
Đỗ Hành xoa đầu Đạm Sách, cậu con trai nhỏ của hắn đã cao đến ngang hông hắn rồi.
“Xuống rồi, ta đã bàn với Tiểu Mãn cha con, hai ngày nữa sẽ khởi hành về quê. Cuối tháng chạp ở huyện Lạc Hà dễ có tuyết, nếu gặp phải ngày tuyết rơi, mang theo nhiều hành lý sẽ khó đi. Nhân mấy hôm nay trời đẹp, chúng ta tranh thủ đi sớm.”
“Tuyệt quá! Con còn mong trời có tuyết cơ, đã lâu rồi con chưa được thấy tuyết rơi! Về nhà con sẽ cùng ca ca nặn tám người tuyết trong vườn!”
Đạm Sách nhảy lên sung sướng.
Cả Tần Tiểu Mãn và Đỗ Hành đều bật cười.
“Được, về nhà muốn nặn tám trăm người tuyết cũng được, tha hồ cho con quậy phá!”
Đỗ Hành bàn giao công việc, thu xếp hành lý, đến ngày mười sáu tháng chạp mới xong xuôi mọi việc, dự định sáng sớm ngày mười tám sẽ khởi hành.
Ngày mười bảy, những thân sĩ, hào phú trong huyện thường xuyên qua lại đến chào tạm biệt.
Phùng Tiểu Hổ nắm tay Đạm Sách khóc sướt mướt. Đạm Sách không chút thương tiếc lấy đại đao chọc vỡ bong bóng mũi của cậu ta.
Hai đứa ban đầu định so tài ba trăm hiệp trước khi chia tay, kết quả là Thừa Ý thấy Tiểu Hổ mặt mũi lem luốc nước mắt nước mũi, còn chưa kịp đánh đã bại trận, khóc to hơn.
Sáng ngày mười tám tháng chạp, trời còn chưa sáng, trong nhà chính nha môn đèn đuốc sáng trưng, hành lý đã chất đầy xe, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn mỗi người bế một đứa con còn đang ngái ngủ.
Gió sớm hơi se lạnh, hai người vội vàng bước lên xe ngựa.
Đỗ Hành nhìn nha môn huyện Thu Dương vẫn như năm năm qua, yên tĩnh trong ánh bình minh le lói, cánh cửa lớn năm năm qua không biết đã ra vào bao nhiêu lần, vẫn đứng sừng sững sau nghi môn, tiễn đưa những vị tri huyện đến rồi đi.
Hắn hơi ngẩn ngơ, cho đến khi vai bị vỗ nhẹ một cái. Đỗ Hành mỉm cười, buông rèm xe xuống: “Đi thôi.”
Bánh xe lăn bánh, chậm rãi đi qua con đường lát đá xanh chỉ có những quán ăn sáng đang bốc khói trắng.
“Đại nhân…” “Đại nhân!”
Bỗng nhiên tiếng gọi vang lên, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn nhìn nhau, vội vàng vén rèm xe. Gần đến cổng thành, con phố vốn còn vắng vẻ nay lại tụ tập đông người.
Dân chúng ôm vải vóc, mang theo bông, không biết đã đứng chờ ở cổng thành bao lâu rồi.
“Dừng xe.”
Đỗ Hành vội vàng bảo dừng xe, vén rèm bước xuống.
Thấy vậy, dân chúng hai bên đường cùng quỳ xuống, dâng lên những món quà mang theo: “Đại nhân, xin người hãy nhận chút quà mọn này của chúng ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Mọi người làm gì vậy, mau đứng dậy!”
“Nếu không có đại nhân thanh liêm chính trực, lãnh đạo sáng suốt, huyện Thu Dương vẫn là nơi phỉ đạo hoành hành, gian thương lộng hành. Làm sao có được cuộc sống thái bình thịnh vượng như ngày hôm nay.”
“Bản quan làm tri huyện ở Thu Dương, giúp dân chúng có được cuộc sống an yên là bổn phận của ta. Thấy Thu Dương hưng thịnh như vậy, bản quan mới yên tâm khi nhậm chức nơi khác.”
“Mọi người mau đứng dậy, mau đứng dậy!”
Đỗ Hành tiến lên đỡ những người dân đang quỳ phía trước dậy. “Sau này mọi người hãy sống tốt.”
“Bản quan đi sớm, cũng không thông báo ngày rời huyện, là vì không muốn rơi lệ chia tay cùng mọi người, không ngờ mọi người vẫn đến.”
“Mọi người hãy cười lên, sắp Tết rồi, ngày vui. Bản quan vui mừng vì Thu Dương đã có hy vọng, mọi người cũng nên vui mừng vì bản quan được thăng chức mới phải.”
Vài người dân đứng đầu lau nước mắt, mắt ngấn lệ mà cười: “Đại nhân nói phải, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, huyện Thu Dương đã no ấm, dân chúng an cư lạc nghiệp, đại nhân cũng được thăng quan, đều là chuyện vui, nên vui vẻ mới đúng.”
Tần Tiểu Mãn đứng phía sau, dắt hai con nhìn những gương mặt quen có, lạ có,
lòng dâng lên xúc động.
Hồi nhỏ, khi cha cậu còn sống cũng từng kể với cậu cảnh tượng quan thanh liêm rời nhiệm sở được dân chúng tiễn đưa, không phải vì quan to hiển hách, dân chúng bị ép buộc mà tự nguyện đến.
Mỗi lần kể đến, ánh mắt cha cậu đều tràn ngập ngưỡng mộ và kính trọng. Khi còn nhỏ, cậu chưa hiểu hết ý nghĩa, chỉ cảm thấy ánh mắt của cha thật sâu sắc.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, phu quân của mình sẽ trở thành vị quan tốt mà cha cậu vẫn thường nhắc đến.
Tần Tiểu Mãn xoa đầu hai đứa nhỏ: “Thôi, lên xe nào.”
Đỗ Hành quay đầu lại nhìn: “Mọi người về đi! Đều về đi! Đường xá xa xôi, bản quan không tiện quyến luyến, lại thêm sầu lòng.”
Hắn hít sâu một hơi, quay trở lại xe ngựa. “Đại nhân, vạn sự như ý!”
Bánh xe lại chuyển động, dân chúng bước theo tiễn đưa: “Bình an thuận lợi!”
Đỗ Hành vẫy tay chào mọi người qua cửa sổ xe: “Bản quan ghi nhớ lời chúc của mọi người, mọi người về đi!”
Đạm Sách và Thừa Ý đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn những người dân phía sau xe ngựa lau nước mắt vẫy tay chào tạm biệt, trong lòng cũng có chút nặng trĩu.
Nhìn một lát, Thừa Ý dễ xúc động liền vùi đầu vào lòng Đạm Sách, không dám nhìn nữa.
Ra khỏi thành, tưởng rằng đã yên tĩnh trở lại, không ngờ dân làng các thôn xóm cũng đã đợi sắn bên đường.
“Đại nhân, thượng lộ bình an!” “Thân thể luôn khỏe mạnh!”
Cứ cách một hai dặm lại thấy mười mấy người dân làng, người thì cười chúc phúc, người thì lệ rơi lã chã.
Mãi cho đến khi gần ra khỏi địa phận huyện Thu Dương mới không còn thấy người dân tiễn đưa nữa.
Đỗ Hành không khỏi đỏ hoe mắt. Gió tháng chạp lạnh lẽo, nhưng lòng hắn lại vô cùng ấm áp.
Năm năm ở Thu Dương này không hề uổng phí chút nào.
Trong lòng hắn ngổn ngang cảm xúc nhưng chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm như lúc này, không khỏi đưa tay ôm lấy phu lang và hai đứa con của mình.
“Dù sau này đi đâu, chỉ cần cả nhà ở bên nhau thì không có gì phải buồn phiền.” Xe ngựa tiến vào sâu trong núi rừng, lại thêm một chặng đường dài phía trước.