Xuyên Không Trở Thành Tên Què Ăn Bám

Chương 34



Đỗ Hành không phải kẻ ngốc, chưa nói đến việc Tần Tiểu Mãn có đồng ý đi cùng hay không, nếu cậu bỏ tất cả ở đây, hai người đến Huy Châu xa lạ, lại phải sống dựa dẫm vào người khác, dù giàu sang phú quý nhưng cuộc sống như vậy thật sự tốt sao?



“Cữu cữu, cháu đã quyết định ở lại.”

“Ngươi muốn chọc tức c.h.ế.t ta phải không, ta gác bỏ công việc, lặn lội đến tìm ngươi, ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?”

Đỗ Hành mặc cho Ngụy Phùng trách mắng, có lẽ mắng mỏi miệng rồi, hoặc là một mình mắng cũng chán, nên ông cũng nguôi giận.

“Ta cũng từng trẻ, ngươi nhất thời nông nổi ta cũng hiểu, ba ngày nữa ta sẽ rời khỏi huyện Lạc Hà, Đỗ Hành, đó là cơ hội cuối cùng của ngươi! Nếu ngươi nghĩ thông suốt thì đến tìm ta ở khách điếm Lăng Hi trong thành. Nếu ngươi không đến, cũng đừng trách ta vô tình.”

Đỗ Hành im lặng: “Cảm ơn cữu cữu đã thông cảm.”

Ngụy Phùng thấy hắn cứng đầu hồ đồ, hừ một tiếng rồi phủi tay áo bỏ đi.

Đỗ Hành nhìn theo bóng ông khuất dần trong sương mù, nghĩ nghĩ rồi vội vàng đuổi theo.

“Nghĩ thông suốt!”

Đỗ Hành nói: “Hôm nay chia tay không biết bao giờ mới gặp lại, đường núi khó đi, cháu tiễn cữu cữu.”

Ngụy Phùng giận dữ bước nhanh hơn.

Buổi chiều, sương mù tan đi một chút, nhưng về chiều mây đen lại kéo đến.

Đỗ Hành đứng trong sân ngóng Tần Tiểu Mãn mãi không thấy về, trời sắp tối rồi, sợ là lại mưa tuyết, hắn lo cậu về sẽ bị lạnh.

Cũng lạ, đã nói là sẽ về ăn tối, sao trời sắp tối mà vẫn chưa thấy đâu.

Đỗ Hành nghĩ có lẽ cậu bị giữ lại ăn tối, nhưng nghĩ kỹ thì khả năng này rất thấp, từ thành về thôn mất hơn một tiếng đồng hồ, thời tiết thế này thì sẽ không ai giữ khách ăn tối.

Nhìn mãi không thấy Tần Tiểu Mãn về, Đỗ Hành cầm hai cây dù, định ra ngoài xem có tìm được cậu không.

Hắn vừa đóng cửa lại thì thấy một bóng dáng quen thuộc cúi đầu đi từ con đường nhỏ bên bức tường đá thấp trở về.



“Sao giờ này mới về? Bọn họ giữ ngươi ăn cơm à?”

Tần Tiểu Mãn vừa bước vào cổng đã thấy Đỗ Hành đang ra đón, cậu bỗng lao đến ôm chầm lấy hắn.

Đỗ Hành bị đ.â.m lùi lại một chút, trong lòng nghi hoặc, ôm lấy người lạnh toát như vừa từ trong hầm bò ra, nhẹ nhàng vỗ về lưng Tần Tiểu Mãn: “Sao vậy? Đi nhà đường thúc gặp chuyện gì không vui à?”

“Không.”

Tần Tiểu Mãn chỉ nói một từ, rồi từ từ buông Đỗ Hành ra, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn hắn.

Đỗ Hành nhíu mày, thấy cậu không muốn nói nên cũng không tiện hỏi thêm.

“Tối nay muốn ăn gì? Ta nấu cho ngươi. Trông trời tối nay hình như lại có mưa tuyết, ta nấu bánh trôi cho ngươi nhé.”

“Ta không đói, hơi mệt, muốn ngủ một lát.”

Tần Tiểu Mãn nghe đến đồ ăn ngon mà thái độ khác thường, không vồ vập đồng ý ngay.

Cậu đi vào phòng ngủ, cởi quần áo rồi chui vào trong chăn. Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Mãn như vậy liền nhíu mày.

Thiếu niên nằm nghiêng trên giường, cuộn tròn người lại, chăn che kín nửa khuôn mặt.

“Có chuyện gì không thể nói với ta sao? Nói cho ta, ta có thể nghĩ cách giúp ngươi.”

Tần Tiểu Mãn nhìn người đang đứng bên giường ôn tồn hỏi han, vẻ mặt quan tâm, nhưng càng như vậy cậu càng thấy khó chịu.

Như có tảng đá đè nặng trong lòng, bồn chồn không yên. “Ta mệt rồi, muốn ngủ.”

Đỗ Hành nhìn người vừa dứt lời liền nhắm mắt lại, mím môi nói: “Vậy được, ngươi cứ ngủ đi, đói thì ta nấu cơm cho.”



“Trưa nay ăn nhiều rồi, đừng làm phiền ta, ta ngủ đến sáng mai luôn.”

Đỗ Hành thở dài, đúng là tính Tần Tiểu Mãn: “Vậy ta mang lò than vào cho ngươi.”

Tần Tiểu Mãn không nói gì nữa.

Đỗ Hành không làm phiền cậu nữa, chỉnh lại chăn cho cậu rồi đi ra ngoài, nhưng vừa đến cửa, phía sau lại vang lên tiếng gọi: “Đỗ Hành, đừng đi.”

Nhìn người vừa quay lại, Tần Tiểu Mãn nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng đi được không?”

“Ừ.”

Đỗ Hành quay lại ngồi xuống bên giường, nhìn thiếu niên đang tựa đầu vào thành giường với hàng lông mày rũ xuống, dịu dàng nói: “Ta ở đây trông ngươi ngủ, ngủ đi, đừng sợ.”

Tần Tiểu Mãn chớp mắt, không nói gì nữa.

Cậu quên mang rau ngâm, trên đường quay lại lấy thì gặp Đỗ Hành, thế là cũng biết cữu cữu hắn đến đón.

Suýt chút nữa, suýt chút nữa cậu đã xông vào lôi Đỗ Hành đi. Nhưng nghe những lời của cữu cữu hắn, cậu lại dừng bước.

Thì ra Đỗ Hành còn có bà con giàu có, có thể cho hắn cuộc sống tốt đẹp, nơi này chỉ là vùng đất khỉ ho cò gáy.

Cậu thấy lòng mình nguội hẳn đi, trượt chân giẫm phải cây cải thối, khiến hai người chú ý, không biết sau đó hai người đã bàn tính chuyện gì.

Dù sao cũng hiểu đại khái ý tứ.

Cậu nhờ người nhắn với nhị thúc là mình không lên huyện nữa, ngồi trong rừng cả ngày, người lạnh cóng, mãi đến tối muộn mới về, không ngờ Đỗ Hành vẫn còn ở nhà.

Tần Tiểu Mãn không hiểu tại sao hắn chưa đi, có lẽ là về dọn đồ, hoặc… hắn thật sự là người tốt, muốn tự mình nói lời tạm biệt với cậu.



Ba ngày sau mới lên đường.

Nhưng hắn thật là ngốc nghếch, dân quê phần đông không nói đạo lý, cũng không sợ mình giữ hắn lại không cho đi.

Tần Tiểu Mãn thấy trong lòng hụt hẫng, nghe tiếng người ngồi bên giường thở đều đều, chợt cảm thấy mọi chuyện hôm nay như một giấc mơ.

Nhưng sao lại là mơ chứ, lúc a cha cậu khó sinh qua đời, lúc cha cậu gặp nạn, cậu cũng cảm thấy như tất cả chỉ là giấc mơ, nhưng thực ra là do cậu không muốn chấp nhận sự thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tần Tiểu Mãn hoảng hốt, đầu óc choáng váng, không biết mình ngủ từ lúc nào, cũng không biết mình có ngủ hay không, cả đêm trằn trọc.

Chỉ mơ mơ màng màng cảm thấy có người nắm tay mình thật lâu.

Sáng hôm sau, Đỗ Hành nấu cơm xong, mãi không thấy Tần Tiểu Mãn dậy.

Hắn hâm nóng thức ăn, đợi thêm một lúc lâu vẫn không thấy cậu ra, liền đi gõ cửa phòng Tần Tiểu Mãn.

Vẫn không thấy tiếng trả lời.

Cửa không khóa, Đỗ Hành đẩy cửa bước vào, thấy người trên giường vẫn còn cuộn tròn trong chăn.

Đỗ Hành bất đắc dĩ lắc đầu, đây là lần đầu hắn thấy ca nhi này ngủ nướng. “Tiểu Mãn, dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp đi.”

Đỗ Hành đến gần, định vén màn cho Tần Tiểu Mãn, ánh nắng chiếu vào, Đỗ Hành thấy hai má Tần Tiểu Mãn đỏ ửng.

Hắn thấy có điều gì đó không ổn, đưa tay sờ trán Tần Tiểu Mãn, hắn vừa hơ tay trên bếp lửa nên bàn tay ấm áp, nhưng trán Tần Tiểu Mãn vẫn nóng rẫy.

Đỗ Hành vội vàng đi rót một chén nước: “Tiểu Mãn, Tiểu Mãn, dậy đi, ngươi thấy trong người khó chịu à?”

Lay gọi mãi, Tần Tiểu Mãn mới cau mày mở mắt, người mệt mỏi rã rời, đầu đau như búa bổ, choáng váng, thấy Đỗ Hành đỡ vai, nửa ôm cậu dậy, ngửi thấy mùi thuốc cao nhàn nhạt trên người hắn, cậu thấy dễ chịu hơn một chút.



Cậu định mở miệng nói chuyện, nhưng thấy cổ họng khô khốc, không nói nên lời, may mà có nước ấm đưa đến bên môi kịp thời.

Nước ấm chảy vào bụng, cậu mới nói được: “Hình như hơi khó chịu.” “Ngươi sốt rồi, uống hết nước này đi, ta đi mời đại phu.”

Tần Tiểu Mãn nghe lời uống cạn chén nước, Đỗ Hành nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường: “Ta sẽ quay lại ngay.”

“Ừ.”

Đỗ Hành vội vàng đi mời Thôi đại phu ở đầu thôn đến, khám qua một lượt, đúng là bị sốt.

“Sao tự nhiên lại sốt, Tiểu Mãn trước giờ khỏe mạnh lắm mà.”

Đêm qua hắn canh cậu gần đến nửa đêm, lúc về phòng cậu vẫn bình thường, chắc là sáng sớm mới sốt.

“Có lẽ là bị nhiễm lạnh, đợt này thời tiết thay đổi, sốt nhẹ cũng là chuyện bình thường, nhiều người bị bệnh nặng hơn nhiều.” Thôi đại phu nói: “Ta kê đơn thuốc rồi, nhớ uống đúng giờ, hết sốt là khỏi.”

Đỗ Hành vâng dạ rối rít, trả tiền khám bệnh cho đại phu Thôi, rồi vội vàng đi sắc thuốc cho Tần Tiểu Mãn.

Hắn nghĩ hôm qua trời lạnh, Tiểu Mãn đi chúc Tết cả ngày, trên đường ngồi xe bò về đã nói mệt, chắc là lúc đó bị nhiễm lạnh.

Điều kiện chữa bệnh kém, dù chỉ là bệnh nhỏ như cảm cúm thì Đỗ Hành cũng thấy lo lắng, giờ bệnh tật dễ dàng cướp đi mạng người như chơi.

Hắn vừa sắc thuốc, vừa nấu cháo, cho Tần Tiểu Mãn ăn lót dạ rồi mới uống thuốc.

Thuốc sắc đen sì, ngửi thôi đã thấy đắng, nhưng Tần Tiểu Mãn lại không hề nhăn nhó mà uống cạn, rồi lại nằm xuống giường.

Người yếu ớt, thấy Đỗ Hành tất bật, bản thân lại chẳng giúp được gì, đành an ủi: “Ta không sao đâu, uống thuốc rồi sẽ nhanh khỏi thôi.”

Từ nhỏ cậu ít khi ốm vặt, cứ tưởng mình rất khỏe mạnh, giờ bệnh đến như núi đổ mới hiểu kỳ thực trước mặt bệnh tật ai cũng yếu đuối.



Đỗ Hành gật đầu: “Ngủ đi, uống thuốc rồi ngủ một lát.”

Tần Tiểu Mãn gật đầu, chắc là thuốc có tác dụng, cậu ngủ ngay.

Trong mơ hỗn loạn, khi thì mơ thấy cha mình, khi thì mơ thấy Đỗ Hành bỏ đi, những giấc mơ lộn xộn khiến cậu khó chịu.

Lúc tỉnh dậy lần nữa, cậu không biết là mấy giờ, vừa mở mắt đã thấy Đỗ Hành ngồi bên bàn vuông trong phòng, màn che phủ mờ ảo.

Nỗi sợ hãi trong mơ biến mất, cậu thấy lòng bình yên lạ thường.

Nhưng khi vén màn lên, thấy Đỗ Hành đang cúi đầu chăm chú đọc sách, cậu lại nhíu mày.

Đỗ Hành tuấn tú nho nhã, đáng lẽ hắn nên ngồi bên cửa sổ đọc sách, tận hưởng cuộc sống nhàn nhã an yên.

Chứ không phải làm một gã nhà quê, suốt đời còng lưng vì miếng cơm manh áo.

Mấy ngày nay lo lắng bất an, muộn phiền vì bệnh tật, bỗng chốc đều có câu trả lời vào khoảnh khắc này.

Nghe thấy tiếng động trên giường, Đỗ Hành vội buông sách xuống: “Dậy rồi à?”

“Ừ.”

Tần Tiểu Mãn chống người dậy, thuốc đã có tác dụng, cơn đau nặng trên người đã dịu đi nhiều, nhưng cậu vẫn còn thấy hơi mệt.

Nhìn người đang áp tay lên trán đo nhiệt độ cho mình, Tần Tiểu Mãn mỉm cười yếu ớt, chớp mắt nói: “Uống nhiều nước quá, ta muốn đi tiểu.”

“Được.”

Đỗ Hành vội vàng đỡ Tần Tiểu Mãn dậy, ca nhi chỉ mặc áo lót, cuộn tròn trong chăn, giờ ra ngoài người vẫn còn hơi ấm từ trong chăn.

Sợ cậu bị lạnh, Đỗ Hành vòng tay ôm Tần Tiểu Mãn vào lòng, lấy áo khoác phủ thêm cho cậu.



Tần Tiểu Mãn dựa vào bờ vai rộng rãi của Đỗ Hành không nhúc nhích.

Hai người không phải lần đầu gần gũi như vậy, lúc trước khi chân Đỗ Hành chưa khỏi, cậu cũng hay đỡ hắn, cõng hắn, chỉ là lúc đó đều là cậu chủ động.

Việc hắn chủ động gần gũi thế này khiến cậu có cảm giác như đang mơ.

Tần Tiểu Mãn im lặng, không biết nên nói gì, cậu không biết đây là nên nói trẻ con biết khóc sẽ có sữa ăn, hay là Đỗ Hành sắp đi nên mới tốt với cậu hơn.

Cậu biết mình hôm qua bị nhiễm lạnh, đêm lại suy nghĩ nhiều nên mới bệnh nặng, giờ hết sốt rồi, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trời vẫn còn sớm, cậu đặt tay lên mu bàn tay Đỗ Hành.

Cảm nhận được hơi ấm nơi mu bàn tay, Đỗ Hành theo bản năng nhìn xuống tay Tần Tiểu Mãn, vẫn còn hơi ẩm ướt do ra mồ hôi sau khi sốt, trong lòng dâng lên gợn sóng.

Thấy Tần Tiểu Mãn bệnh hai ngày nay, hắn cũng lo lắng bất an suốt hai ngày. Tần Tiểu Mãn nói: “Ta thấy đỡ nhiều rồi, giờ còn hơi đói nữa.”

Đỗ Hành vội hỏi: “Muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi.”

Tần Tiểu Mãn nghiêng đầu nhìn Đỗ Hành: “Ta muốn ăn hoành thánh, huynh biết làm không? Là loại bánh có vỏ mỏng bọc thịt băm bên trong rồi đem luộc, hồi nhỏ lên huyện, cha ta mua cho ta ăn ở một quán ven đường. Mấy hôm nay ta bị ốm, cứ mơ thấy cha thôi.”

Đỗ Hành xoa đầu Tần Tiểu Mãn: “Chuyện nhỏ, ta sẽ làm cho ngươi. Nhân làm to, chắc chắn sẽ ngon hơn ở huyện.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com