Tần Tiểu Mãn lại lắc đầu: “Không vội, bây giờ ta còn mệt, ăn không được nhiều. Với lại trong nhà cũng không có thịt tươi và bột mì. Để hôm nào đi, hôm nào lên huyện, ngươi mua về được không?”
Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành thật ngốc, nếu mình không cho hắn cơ hội lên huyện thì chắc hắn cũng không biết kiếm cớ gì, còn phải chờ mình gợi ý, người như vậy sao mà sống nổi.
Nhưng may mà hắn xuất thân tốt, là con nhà thương gia, từ nhỏ đã không lo
cơm ăn áo mặc.
Dù bây giờ gia đình sa sút, vẫn còn người cữu cữu giàu có, ngàn dặm xa xôi đến đón hắn về, chắc nửa đời sau của hắn sẽ yên ổn.
Đúng vậy, dù đọc sách hay buôn bán thì hắn cũng không cần lo cơm áo gạo tiền, hay ngày nào trên bàn mới có món mặn.
“Được, lúc đó ta sẽ làm nhân thịt heo thơm ngon cho ngươi.” Tần Tiểu Mãn mím môi, im lặng đi vào nhà xí.
Hai ngày sau, Đỗ Hành dậy sớm chuẩn bị đi huyện mua bột mì và thịt tươi, hắn đang thay quần áo trong phòng thì nghe thấy tiếng động từ bếp vọng lại, sau khi sửa soạn xong, ra đến nơi thì thấy Tần Tiểu Mãn đã làm xong bữa sáng.
Mấy ngày nay Đỗ Hành không cho Tần Tiểu Mãn làm gì, chắc là do mới ốm dậy, trời lại lạnh, Tần Tiểu Mãn cũng không nói muốn ra ngoài, hai người đều ở nhà.
“Sao ngươi dậy sớm vậy, còn làm bữa sáng nữa?”
Đỗ Hành nhìn bát canh trứng hấp mà Tần Tiểu Mãn mang ra, bên trên còn rắc thêm thịt băm xào thơm phức.
“Hôm nay ngày gì mà ăn uống thịnh soạn vậy?”
Tần Tiểu Mãn cười: “Gà mái ấp xong rồi, bắt đầu đẻ trứng lại, ta học được chút tài nấu nướng từ huynh, sáng nay tiện thể thử xem sao.”
“Ở nhà rảnh rỗi mấy hôm nay, lát nữa huynh lên huyện, ta cũng lên núi một chuyến. Tuyết rơi mãi, không biết cây cối trên núi bị gãy đổ nhiều không, ta lên xem thử.”
Đỗ Hành nghe vậy hơi lo lắng: “Thời tiết này chỉ mới đỡ hơn chút, lạnh nhất không phải là lúc tuyết rơi, mà là khi tuyết vừa tan. Ngươi mới ốm dậy, sức khỏe vẫn còn yếu, trên núi lạnh hơn trong thôn nhiều, đừng để bị cảm lạnh nữa.”
“Ta khỏe mạnh lắm, với lại có kinh nghiệm lần trước rồi, ta biết phải mặc thêm áo ấm.” Tần Tiểu Mãn đã trở lại dáng vẻ thường ngày, cười hì hì nói: “Hơn nữa ta thấy bị ốm cũng không tệ, có huynh chăm sóc ta.”
Đỗ Hành nghe vậy cười: “Nói mê sảng gì đấy, có ai muốn bị ốm để được người
khác chăm sóc bao giờ.”
Dù không bị bệnh, hắn cũng sẽ tận tình chăm sóc cậu.
Hai người cùng ngồi ăn canh trứng trong bếp, Đỗ Hành còn khen Tần Tiểu Mãn tay nghề tiến bộ, canh trứng nóng hổi không bị già.
“Trưa ta sẽ về, ngươi đừng ở trên núi lâu quá.” Đỗ Hành đeo giỏ tre nhỏ thường dùng để mang đồ lên thành: “Về sớm ta dạy ngươi gói hoành thánh.”
“Biết rồi.”
Tần Tiểu Mãn đứng ở cửa nhìn theo bóng Đỗ Hành khuất dần ngoài cổng, biết hắn đi lần này sẽ không quay trở lại, nhưng dù vậy, nghe hắn nói những lời đó, cậu vẫn cảm thấy rất yên tâm.
Cậu định bước theo, bước chân đầy lưu luyến, nhưng bức tường đá chắn ngang tầm mắt.
Cậu chỉ có thể nhìn theo bóng dáng tuấn tú ấy khuất dần. Cuối cùng cậu vẫn không lên tiếng.
Tần Tiểu Mãn thất thần quay vào nhà, nhìn quanh căn nhà, chưa bao giờ cậu cảm thấy nhà mình trống trải đến vậy.
Cũng có lúc cậu thấy trống trải, chắc là vào năm cha cậu mất, khách khứa ra về hết, trong nhà chỉ còn lại mình cậu đối diện với bốn bức tường.
Tần Tiểu Mãn nghĩ mình đã trưởng thành rồi, sẽ không còn cảm thấy đêm dài đằng đắng nữa, nhưng giờ sao cậu lại cảm thấy ngay cả ban ngày cũng cô quạnh đến vậy.
Cậu đi vào căn phòng mà Đỗ Hành đã ở hơn hai tháng, nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ, chăn màn cũng gấp gọn gàng.
Cậu luôn biết tiền của Đỗ Hành để trong ngăn kéo này, Đỗ Hành tin tưởng cậu sẽ không lấy, cũng không cố tình kiểm tra xem hắn để dành được bao nhiêu, cậu
quả thật chưa từng đếm.
Giờ hắn không mang theo gì cả, chỉ mang số tiền dành dụm được của mình. Tần Tiểu Mãn bỗng thấy hụt hẫng, như thể tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt.
Cậu thất thần đi ra cửa sau, định hôm nào lên huyện mua cái khóa, khóa cửa sau lại.
“Mãn nhi, định đi đâu đấy?”
“Lâu không gặp, sao không thấy tên ở rể kia đâu, nghe nói chân hắn đã khỏi, có thể đi lại được rồi mà, sao còn để ngươi ra ngoài một mình, cũng không phụ giúp gì cả?”
Tần Tiểu Mãn mang theo liềm và giỏ tre lên núi, mấy hôm nay tuyết tan hết, người trong thôn cũng bắt đầu ra đồng làm đất chuẩn bị cày cấy vụ xuân.
Không ngờ lại gặp Triệu Kỷ dưới chân núi, cậu lảng tránh chuyện Đỗ Hành: “Mấy hôm trước ta bị ốm, giờ khỏe rồi nên lên núi xem thử.”
“Ngươi không sao chứ, tên đó chăm sóc kiểu gì mà để ngươi bị ốm thế.”
Tần Tiểu Mãn thấy phiền: “Ngươi đủ chưa, sao nào, mẹ ngươi lại bảo ngươi đi nói này nói nọ à, rảnh rỗi sinh nông nổi.”
“Không phải, ngươi cũng biết tính mẹ ta mà…”
Tần Tiểu Mãn thấy bộ dạng sợ mẹ của Triệu Kỷ liền bực mình, phẩy tay: “Đi đi, đi chỗ khác chơi.”
“Tiểu Mãn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Triệu Kỷ định đuổi theo, bỗng có tiếng quát lớn từ phía sau: “Kỷ Tử, ngươi đi đâu, không được đi!”
Một người phụ nữ đi tới, kéo Triệu Kỷ lại: “Ngươi cũng tốt tính quá, ai cũng nói chuyện được, mấy kẻ không biết xấu hổ thì phải tránh xa. Cứ ai cũng dẫn về nhà, ngươi có biết là mất mặt thế nào không, ta nói cho ngươi biết, dù không lấy được chồng tử tế thì cũng đừng làm liều.”
Tần Tiểu Mãn không thèm đôi co với bà ta, bước nhanh lên đường núi, nhưng bà mẹ đanh đá của Triệu Kỷ lại ngạc nhiên nhìn theo bóng cậu khuất dần, nếu là trước đây thì cậu đã xông vào cãi nhau rồi, hôm nay lại chẳng nói gì.
Triệu mẫu kéo con trai mình lại nói: “Ngươi thấy chưa, trước kia thì miệng lưỡi sắc bén lắm, giờ bị người ta nói trúng tim đen nên không dám cãi lại. Việc hôn nhân của ngươi và nhà họ Trịnh đã nói xong rồi, sau này tránh xa Tần Tiểu Mãn ra, cứ dính lấy nó, người ta lại cười cho, nó không biết xấu hổ thì mặc kệ, nhưng lỡ mà hỏng việc hôn nhân với nhà họ Trịnh thì hỏng chuyện lớn đấy.”
Triệu Kỷ lo lắng nhìn theo Tần Tiểu Mãn, nhưng không dám cãi mẹ, chỉ im lặng coi như phản kháng.
Trên núi lạnh hơn dưới chân núi nhiều, ở những nơi khuất gió vẫn còn tuyết đọng chưa tan.
Bước vào rừng như đang mưa, tuyết rơi lộp độp từ lá cây, cành khô xuống đất không ngớt.
Tần Tiểu Mãn đội mũ rơm, đứng trong rừng nhìn những cành cây bị tuyết đè gãy, nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Đáng lẽ cậu nên cầm liềm lên dọn dẹp những cành cây này để phơi khô, lúc nào cần thì mang về làm củi.
Nhưng cậu cứ đứng im như bị rút hết sức lực, chẳng muốn động đậy. Càng cố gắng không nghĩ, mọi chuyện càng hiện rõ trong đầu cậu.
Không biết Đỗ Hành đến huyện thành chưa, gặp được cữu cữu hắn chưa.
Giờ có lẽ hắn đang ngồi trên xe ngựa của đoàn thương nhân, hướng về Huy Châu phồn hoa đô hội mà cậu chỉ được nghe kể đến.
Sau này hắn sẽ đi học đi thi, hay là buôn bán làm ăn?
Nghe Trụ Tử kể hắn viết chữ rất đẹp, vẽ tranh Tết cũng được nhiều người thích, bản thân cậu cũng biết hắn khéo tay lại còn nấu ăn ngon, chắc làm gì cũng có tương lai.
Vì vậy cậu bằng lòng để hắn đi, chủ động để hắn đi.
Thật ra cậu cũng bất ngờ, từ nhỏ cậu đã ngang bướng, thứ gì mình thích là phải tìm mọi cách có được rồi giữ làm của riêng, nhưng khi biết người nhà Đỗ Hành đến đón hắn, cậu lại lập tức muốn giúp hắn rời đi.
Lần đầu tiên cậu không muốn chiếm hữu.
Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Mãn thấy vui, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nhưng khi nghĩ đến việc Đỗ Hành sẽ cưới một tiểu thư con nhà thương gia nào đó, hay một vị tiểu thư khuê các nào đó, cậu thấy nghẹt thở.
Tần Tiểu Mãn thấy lạ, trước kia khi biết nhà họ Triệu từ hôn, cậu chỉ thấy tức giận, muốn phân cao thấp với người ta, bất chấp tất cả mà cãi nhau với mẹ con Triệu Kỷ.
Giờ Đỗ Hành đi rồi, cậu chẳng những không làm ầm ĩ, mà tâm trạng lại thế này, không hề cam tâm cũng chẳng oán trách.
Cậu chỉ thấy buồn, rất buồn.
Cậu còn trẻ, làm sao hiểu được tại sao mình lại buồn.
Cuối cùng cậu chỉ có thể đổ cho việc cả đời này sẽ không còn gặp lại Đỗ Hành, còn Triệu Kỷ thì vẫn ở trong thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Biết mình không có tâm trạng làm việc, lên núi chỉ là để trốn tránh, Tần Tiểu Mãn ở trên núi g.i.ế.c thời gian, nhìn cây cối um tùm mà quên mất giờ giấc, trời lạnh, cậu không dọn dẹp mà trở về.
Đường núi trơn trượt, cậu giẫm phải bùn, trượt chân té ngã trên phiến đá phủ đầy tuyết tan, lăn hai vòng rồi ngã xuống mương cạn ven đường.
Cậu ngã sấp mặt xuống đất, thấy đầu gối đau nhói, nhưng nỗi đau này sao bằng nỗi đau trong lòng.
Như tìm được lối thoát, Tần Tiểu Mãn cứ quỳ sấp dưới đất, không đứng dậy, bỗng oà khóc.
“Tiểu… Tiểu Mãn…”
Đỗ Hành lên núi tìm cậu, nhặt được chiếc mũ rơm ở khúc quanh đường núi, hắn thấy hơi giống cái của nhà mình, trong lòng lo lắng Tần Tiểu Mãn xảy ra chuyện, vội vàng chạy lên.
Vừa nhìn thấy người đang quỳ sấp dưới đất khóc nức nở, tay hắn run lên vì sợ hãi.
Trên núi đá vụn, cành cây gãy nhiều, ngã như vậy mà lại khóc to thế này, chắc là bị thương rồi.
Đỗ Hành bước nhanh tới, cẩn thận đỡ cậu dậy.
Thấy cậu chỉ bị dính chút bùn đất trên mặt chứ không bị thương, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không buông Tần Tiểu Mãn ra.
Tần Tiểu Mãn nghe thấy giọng nói quen thuộc cứ ngỡ mình đang ảo giác, mãi đến khi được người ta đỡ dậy mới tin là Đỗ Hành thật sự đến.
Cậu nín khóc, nhìn Đỗ Hành chằm chằm không dám tin: “Sao huynh lại ở đây?”
“Thấy ngươi mãi không về nên ta lên tìm.” Đỗ Hành đưa tay áo lên lau bùn đất trên mặt cậu: “Không phải đã nói là về sớm sao.”
Tần Tiểu Mãn chẳng quan tâm đến bộ dạng lem luốc của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Hành: “Không phải huynh đã đi rồi sao?”
“Đi rồi cũng phải về chứ.”
“Ta nói là cùng cữu cữu huynh đi Huy Châu.”
Đỗ Hành ngẩn người, nhíu mày hỏi: “Sao ngươi biết cữu cữu ta đã đến?”
Tần Tiểu Mãn im lặng một lát: “Hôm đó ông ấy đến thôn tìm huynh, ta tình cờ gặp.”
Đỗ Hành bừng tỉnh đại ngộ, hôm đó đúng là hình như có người, chỉ là hắn không ngờ Tiểu Mãn lại nghe thấy, chắc là biết được chút ít, nên mới nghĩ hắn sẽ đi.
Chẳng trách mấy hôm nay cậu cứ khác khác, thì ra trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện này.