Thẩm Diễn Thư sửa lại chùm lông đuôi hơi rối, lại kéo tấm chăn lên phía trước. Sau đó rũ mắt trầm tư.
...
Cuối học kỳ đến vào đầu mùa đông. Học sinh ra sức chuẩn bị cho kỳ thi. Học viện Linh Giả dạy học thiên về thực chiến hơn. Kết quả thi cuối kỳ, thi viết chiếm 30%, còn lại là nhiệm vụ thực tiễn. Mỗi người nhiệm vụ không giống nhau, dựa vào bốc thăm. Theo lời trường học, vận may cũng là một phần của thực lực.
Trong phòng học náo nhiệt, mọi người vây lại một chỗ thảo luận về nhiệm vụ bốc được. Thần sắc khác nhau.
“Á á á á á, tôi bốc được là đi tuần tra khu phố Tây bảy ngày. Bảy ngày lận á! Cả ngày lẫn đêm đều phải tuần tra. Mấy ngày tới trời lại hạ nhiệt độ nữa. Tôi sẽ đông c.h.ế.t mất.”
“Ai, cậu thế còn đỡ. Tôi phải đi làm nhiệm vụ cùng viện trưởng ở nước ngoài. Đó là vị viện trưởng hung thần ác sát đấy. Cuộc đời tôi đã không còn hy vọng rồi.”
“Hê hê, tôi thì chỉ cần cùng mấy người khác quét dọn trường học là xong.”
“Chẹp. Tôi thấy có một người ở lớp bên cạnh bốc được nhiệm vụ công tác ngoài Cục quản lý. Đáng ngưỡng mộ thật đấy.”
Bị vây quanh ở giữa, Vân Xu nhận được sự hỏi han nhiệt tình của mọi người, tiện thể quảng bá bản thân điên cuồng. “Nếu nhiệm vụ khó thì đừng lo. Tôi có thể giúp. Nhà tôi quen biết rất nhiều người.”
“Tôi tôi tôi tôi cũng có thể giúp! Anh trai tôi làm ở Cục quản lý. Thực lực tôi cũng không tồi.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Còn có tôi! Nhiệm vụ của tôi siêu đơn giản. Một ngày là xong. Sau đó có rất nhiều thời gian có thể giúp đỡ.”
Vân Xu nhớ lại tờ giấy bốc thăm, cười nói: “Cảm ơn mọi người. Nhưng nhiệm vụ của tôi rất đơn giản. Về nhà sắp xếp lại tư liệu, viết một bản báo cáo nộp cho thầy giáo là được. Một mình tôi làm ổn mà.”
Mọi người tiếc nuối thở dài. Tiếp tục bám lấy người nói chuyện phiếm. Nghỉ lễ rồi không nhìn thấy đại mỹ nhân nữa. Bây giờ phải nhìn cho đã mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nửa giờ sau, các bạn học nhiệt tình khéo léo tản đi. Vân Xu thở phào nhẹ nhõm, hỏi Đào Tương: “Cậu bốc được nhiệm vụ gì? Cần tôi giúp không?” Trong ấn tượng của cô, nữ chính trải qua chuyện rất ít khi thuận lợi. Đi đến đâu cũng có trắc trở.
Đào Tương sắc mặt hơi kỳ lạ, lại có chút do dự. Tờ giấy trong lòng bàn tay bị nắm đến nhàu nhĩ, lộ ra sự băn khoăn trong lòng. Sau một lúc lâu, cô nói mơ hồ: “Không có gì. Tôi một mình làm rất nhanh là xong.”
Vân Xu chớp chớp mắt, có chút tò mò. Đào Tương khô khan nói: “Chỉ là một nhiệm vụ bình thường. Độ khó trung bình. Có thể hoàn thành độc lập.”
Vân Xu càng tò mò hơn. Nhích lại gần hơn. Ánh mắt lấp lánh nhìn cô. Đào Tương kiên cường chống cự một giây, hai giây... năm giây – Không được. Không chống nổi.
Quang vinh chiến bại. Tờ giấy đầy nếp nhăn được mở ra. Trên đó viết: Đi khu Bóng Đêm điều tra tình hình. Cố gắng thu thập càng nhiều thông tin càng tốt.
“Bóng Đêm là chỗ nào ạ?” Vân Xu nghi hoặc hỏi.
Đào Tương ho khan một tiếng: “Là quán bar.” Trước đây nghe mấy bạn học nói qua. Bóng Đêm là một trong những quán bar lớn nhất Nam Thành. Có cả người thường và linh giả hỗn tạp.
Vân Xu cố gắng lục lọi trong đầu những ký ức ít ỏi về cốt truyện còn sót lại. Quán bar hình như cũng là một điểm cốt truyện rất quan trọng. Ngoài ra thì mọi thứ rất mơ hồ. Vẫn là đi theo sau nữ chính tương đối bảo hiểm. Cô mong chờ nhìn về phía Đào Tương. Ý tứ không cần nói cũng biết.
Đào Tương kiên quyết lắc đầu: “Không được. Cậu không thể đi những nơi đó.” Quán bar là nơi hỗn loạn. Vạn nhất làm hư Vân Xu thì sao? Lúc đó khóc cũng không có chỗ.
“Tôi đã thành niên rồi. Hơn nữa tôi cũng không phải đi chơi. Chỉ muốn nhìn cậu làm nhiệm vụ thôi." Vân Xu nói với vẻ đáng thương.
Đào Tương lạnh lùng vô tình liếc nhìn. “Thế cũng không được. Chỗ đó không hợp với cậu. Tôi đi làm nhiệm vụ, cậu ngoan ngoãn ở nhà chuẩn bị báo cáo.”
“À." Vân Xu đáp với vẻ thất vọng.
Đào Tương ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Kỳ thật sự chú ý đều tập trung vào bên cạnh. Nửa ngày không có tiếng động, cũng không có động tác. Lòng cô căng thẳng. Lén dùng khóe mắt nhìn trộm.
Đại mỹ nhân đang gục xuống bàn, mặt vùi vào cánh tay. Mái tóc đen như quạ che khuất khuôn mặt. Chỉ lộ ra một mảng da trắng hồng. Có thể nhìn thấy rõ cảm giác thất vọng quanh quẩn.