Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 1253: Xuyên thành người qua đường Giáp (56)





Đào Tương lạnh lùng liên tục không đến ba giây. Lại một lần nữa quang vinh bại trận. Thở dài nói: “... Cũng không phải không thể đi cùng.”

Vân Xu “Bá” một tiếng ngẩng đầu, hai tay ôm mặt, phấn khích nói: “Thật sao!”

Đào Tương: "..."

Đào Tương bất đắc dĩ đỡ trán: “Thật.” Đối diện với vẻ mặt này, nói lời từ chối cũng là một loại tội ác. Nhưng còn một vấn đề. Đào Tương trầm giọng nói: “Cậu nghĩ kỹ chưa, làm thế nào nói với Thẩm Diễn Thư chuyện đi quán bar?”

Nụ cười xinh đẹp của Vân Xu cứng đờ. Ngược lại lộ ra thần sắc suy tư sâu xa. Không cần nghĩ cũng biết, Thẩm Diễn Thư không thể nào cho phép cô đi loại nơi đó.

Đào Tương buông tay: “Xem đi. Là điều kiện không cho phép, không phải tôi không muốn đưa cậu đi.” Sau đó trong lòng thầm giơ tay làm dấu V. Đã chuyển dời mâu thuẫn thành công.

Nhưng cô đã coi nhẹ quyết tâm của Vân Xu.

“Vậy nói với anh ấy, chúng ta hai đứa đi ra ngoài chơi. Sẽ về sớm thôi." Vân Xu giải quyết dứt khoát: "Anh ấy nói tôi không nằm trong phạm vi năng lực của anh ấy mà.”

Đào Tương trước mắt tối sầm lại. Không xong rồi. Xu Xu đáng yêu của mình thế mà lại hứng thú với quán bar đến vậy. Quả thực là núi đá lăn xuống, trời sụp đất lở. Một đòn chí mạng.

Lại nhớ đến khoảng thời gian trước. Từ chỗ Triệu Văn Liệt biết Thẩm Diễn Thư rất mạnh. Cô ấy đã nhờ anh huấn luyện mình. Lúc đó Thẩm Diễn Thư đứng tại chỗ, ánh mắt không rõ nhìn cô. Như đánh giá, lại như phân tích. Nhìn đến mức cô suýt dựng hết lông. Anh mới lạnh lùng thu hồi ánh mắt.

Nhưng cuối cùng anh đã đồng ý. Sau đó Đào Tương đã cảm nhận được thế nào là c.h.ế.t không bằng sống. Thế nào là ép tiềm năng con người đến cực hạn. Mỗi lần vừa vặn chạm vào điểm giới hạn đó. Dùng hết sức lực cuối cùng. Khiến người ta ngay cả bò về nhà cũng rất khó khăn.

Khoảng thời gian đó, trong đầu cô toàn là biểu cảm tra tấn người của tên đó, còn có sự châm biếm từ trên cao nhìn xuống. Đương nhiên là lúc cô đang bị hành hạ, không có Vân Xu ở đó.

“Dừng ở đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chỉ có mức này thôi sao.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Không hơn là bao.”

Mục tiêu của Đào Tương rõ ràng. Đó là trở nên mạnh mẽ. Phát hiện huấn luyện của Thẩm Diễn Thư có hiệu quả rõ rệt. Cô nghiến răng chịu đựng mọi đau đớn. Cuối cùng thành quả rõ ràng. Cô trở thành học sinh mạnh nhất lớp. Ngay cả Chu Cảnh cũng thua cô.

Cũng trong quá trình này, Đào Tương ý thức được sự mạnh mẽ của Thẩm Diễn Thư vượt xa tưởng tượng của cô. Hai từ “sâu không lường được” dường như được dành riêng cho anh. Đến nay cô vẫn không biết giới hạn của anh ở đâu.

Kế hoạch huấn luyện anh đưa ra còn lợi hại hơn cả giáo viên. Cách ép sát giới hạn rất phù hợp với cô, người có thể chất mạnh mẽ. Mỗi lần huấn luyện xong đều có thể cảm nhận rõ rệt sự tiến bộ.

Vạn nhất Thẩm Diễn Thư phát hiện cô đưa Vân Xu đi quán bar, phỏng chừng tiếp theo cô có thể ngủ một đêm trên sàn huấn luyện mất.

Nhưng đối diện với ánh mắt mong đợi của Vân Xu, Đào Tương vẫn không có cốt khí. Đồng ý rồi. Thẩm Diễn Thư không thể từ chối. Cô ấy cũng vậy. Trên thế giới này, không ai từ chối được Vân Xu.

...

Hai ngày sau, buổi tối, Vân Xu ăn cơm xong, tính toán về nhà chuẩn bị trước. Thẩm Diễn Thư bỏ trái cây vào hộp cơm. Đưa cho cô: “Đêm nay sớm vậy. Không ở lại thêm một lúc sao?”

Vân Xu như không có gì nói: “Hôm qua nói với anh rồi. Tương Tương nhận một nhiệm vụ. Cần hành động vào buổi tối. Em lát nữa đi cùng cô. Chúng em sẽ về sớm thôi.”

Thẩm Diễn Thư nhìn ngón tay cô đang đan vào nhau. Đuôi mày khẽ nhếch: “Thế à.”

Vân Xu trấn định nói: “Vâng. Tối nay anh nghỉ ngơi sớm nhé. Em sáng mai muốn ăn xíu mại với bánh bao nước.”

“Được. Mai anh dậy sớm chuẩn bị." Thẩm Diễn Thư giúp cô gạt sợi tóc mái hơi rối ra sau tai. Dặn dò: “Học sinh thi cử có thể giúp đỡ trong một mức độ nhất định. Giáo viên tham gia vào là gian lận đấy. Các em tự mình chú ý một chút. Tối đừng chơi quá muộn. Về nhà sớm nghỉ ngơi. Khi về đến nhà thì nhắn tin cho anh. Có việc thì báo cho anh kịp thời.”

Vân Xu nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ mình đã nghe hết.

Thẩm Diễn Thư gật đầu. Sau khi cô rời đi, anh vẫn đứng yên tại chỗ rất lâu, biểu cảm ý vị không rõ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com