“Tôi cũng nghe nói. Rất nhiều tổ chức hàng đầu hiện tại đang tung cành ô liu cho anh ấy. Gia thế hình như cũng rất thần bí. Là nhân vật đứng trên đỉnh cao.”
“Đã từng nói chuyện với vị sư huynh này. Không nói quá đâu, quả thật rất lợi hại. Cái gì cũng có thể trả lời được. Tôi thật sự nghi ngờ anh ấy toàn năng.”
“Tôi nghe được tin khác. Hai người hình như đã quen nhau từ trước. Còn có một cô em khóa dưới khác họ Đào.”
“Tổng kết lại là, chúng ta không chỉ mặt mũi không bằng, thực lực cũng bị nghiền nát.”
“Nhân sinh vô vọng.jpg”
“Nhân sinh vô vọng.jpg”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Đừng dễ dàng từ bỏ. Diện mạo do gen quyết định, nhưng ý chí thì không. Lỡ mà cố gắng nỗ lực rồi, thành tựu của chúng ta vượt qua anh ấy thì sao. Lỡ mối quan hệ của hai người họ tan vỡ thì sao. Chúng ta có thể nhân cơ hội chen chân vào. Hỏi han ân cần. Cho nên bây giờ là lúc tốt nhất để tích lũy vốn liếng. Đừng từ bỏ!”
“Tôi đánh giá là, giấc mộng này rất đẹp.”
……
Liên tiếp hai tuần đều là trời nắng. Thời tiết tháng chín nóng bức. Mặt trời chói chang treo cao, ánh nắng gay gắt nướng đến nền đường nhựa tỏa ra mùi khó chịu. Gần đến giai đoạn cuối của quân huấn, tinh thần của các sinh viên năm nhất thay đổi một trời một vực so với hai tuần trước. Rõ ràng nhất là trên da, ai cũng đen đi ít nhất một tông.
Các anh chị khóa trên ngang nhiên rình mò ngồi xổm ở chỗ râm mát, ngơ ngẩn nhìn người đẹp trong đội. "Quỳnh hoa ngọc thụ, trăng non mới mọc". Làn da trắng như tuyết dường như phát sáng. Mỗi lần nhìn thấy đều không kìm được cảm thán, trên đời quả thật có người đẹp đến cực điểm.
Theo tiếng “Giải tán” của huấn luyện viên, các sinh viên năm nhất đang ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c trong tích tắc thả lỏng. Họ tháo mũ quân huấn liên tục quạt. Có người chuẩn bị kỹ còn trực tiếp lấy quạt giấy ra.
Vân Xu chưa kịp phản ứng, bạn học bên cạnh đã vô cùng nhiệt tình, mời cô cùng đi ăn trưa. Trong không gian chật chội, hơi nóng bốc lên, thêm mùi mồ hôi khó chịu, Vân Xu suýt nghẹt thở. May mà bạn cùng phòng nhận ra điều bất thường, vội kéo cô ra ngoài, cầm quạt quạt mạnh mấy cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không sao chứ? Khó chịu lắm à? Có cần đi bệnh viện không?”
Làn gió mát xua đi cái nóng bức và mùi mồ hôi khó chịu. Vân Xu thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn nói: “Không cần đâu. Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn cậu.”
Bạn cùng phòng trong lòng vui như nở hoa. Vẻ mặt vẫn bình thản: “Không có gì đâu. Chúng ta là bạn cùng phòng, giúp đỡ lẫn nhau là đương nhiên.” Liếc nhìn xa xa, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô ấy nhắc: “Anh Thẩm đến tìm cậu đấy.”
Là bạn cùng phòng của Vân Xu, cô ấy biết mối quan hệ của hai người sớm hơn những người khác trong trường. Không chỉ cô ấy, các anh chị khóa trên đang rình cũng chú ý tới. Sắc mặt họ lập tức xụ xuống. Người đẹp như vậy vậy mà lại không độc thân.
“Mới nhập học được bao lâu chứ. Ra tay nhanh thật.”
“Bây giờ tôi cảm thấy tim lạnh như đá vậy.”
“Đáng ghét! Chờ đến hoạt động chào đón sinh viên năm nhất, tôi sẽ không khách sáo nữa.”
Giữa đám đông đang chú ý, Thẩm Diễn Thư bước đi bình thản tự nhiên, không để ý đến đủ loại ánh mắt. Nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi dao, anh đã sớm nát bét rồi. “Vừa nãy mua trà sữa. Vận động xong uống nước đá không tốt, nên mua loại nhiệt độ thường."
Thẩm Diễn Thư lấy ra loại cô ấy thích, cắm sẵn ống hút đưa cho cô: “Đừng uống nhiều quá, lát nữa còn phải ăn cơm.”
Vân Xu ngoan ngoãn gật đầu. Thẩm Diễn Thư đưa ly còn lại cho bạn cùng phòng của cô ấy: “Cảm ơn em đã chăm sóc Xu Xu hằng ngày. Làm anh yên tâm hơn nhiều.”
Bạn cùng phòng vui vẻ cười: “Có gì đâu ạ. Đương nhiên rồi. May mắn hai chúng em được xếp cùng phòng. Nhất định phải quan tâm nhiều hơn.”
Thẩm Diễn Thư đến đón người đi ăn cơm. Vân Xu vẫy tay chào bạn cùng phòng, cười nói: “Tôi quay lại trước khi buổi huấn luyện chiều bắt đầu nhé.”
Bạn cùng phòng ôm ngực, liên tục gật đầu.
Vừa ngồi lên xe, Vân Xu nhớ đến tin nhắn nhận được buổi sáng. Cô nói với Thẩm Diễn Thư: “À đúng rồi, Tương Tương nói trưa nay ăn cơm cùng chúng ta. Chúng ta tiện đường đón cậu ấy nhé.”
Biểu cảm nhẹ nhàng lười biếng của Thẩm Diễn Thư cứng lại: “Lúc nào nói vậy?”