Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 1273: Ngoại truyện Nữ phụ bị lưu đày xuất ngoại (1)





Sắc trời vừa hửng sáng, trong trang viên rộng lớn đã có những thân ảnh đi lại. Bước chân nhẹ nhàng xua tan sự tĩnh lặng buổi sớm mai. Mọi người đâu vào đấy tiến hành công việc của mình, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng và mong chờ.

Trang viên Kloster nổi tiếng khắp Châu Âu. Nữ chủ nhân thế hệ này là một người con gái xinh đẹp dịu dàng, làm cho bầu không khí của toàn bộ trang viên cổ kính trở nên nhẹ nhàng hơn, không giống như những gia tộc cổ xưa khác với quy tắc nghiêm ngặt đến mức vô tình.

Quản gia đã hầu hạ gia tộc Kloster cả đời, sớm đã thay xong quần áo. Mái tóc hoa râm, khuôn mặt già nua nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén. Trang phục không chút cẩu thả, đôi găng tay trắng sạch sẽ. Diện mạo mười năm như một này mang đến sự uy nghiêm trong lòng mọi người. Quản gia đâu vào đấy sắp xếp mọi việc. Toàn bộ trang viên nhanh chóng vận hành.

Thời gian trôi đi chậm rãi. Mặt trời nhảy ra từ đường chân trời. Ánh sáng dịu dàng dừng lại trên những phù điêu lạnh băng ở hành lang dài, chiếu rõ những câu chuyện thần thoại. Quản gia lấy ra đồng hồ quả quýt, nhìn thoáng qua thời gian, sắc mặt nghiêm túc dần thả lỏng. 5 năm trước, gia tộc Kloster chào đón tiểu chủ nhân. Bây giờ, ông cần đi gọi tiểu chủ nhân dậy.

Hành lang dài hai bên treo những bức danh họa đến từ khắp nơi trên thế giới. Hoa văn phức tạp nhiều màu trên trần nhà, thể hiện phong cách thiết kế độc đáo, vượt qua hàng trăm năm thời gian. Quản gia nhẹ nhàng gõ cửa phòng, còn chưa kịp gõ lần thứ hai, cửa đã được mở ra.

Tiểu Kloster đã mặc xong quần áo, an tĩnh đứng ở cửa. Cậu thật sự là một đứa trẻ xinh đẹp, sở hữu mái tóc vàng rực rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời, đôi mắt tựa như viên pha lê xanh thấu suốt, khuôn mặt trắng nõn, giống như chiếc bánh kem bơ ngon miệng. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng mỗi cử chỉ đã mang phong thái của người cha.

Quản gia ngồi xổm xuống, giữ vị trí nhìn thẳng, cười hiền từ nói: “Chào buổi sáng, thiếu gia Anders.”

“Chào buổi sáng, Johan. Tối qua ông ngủ ngon không?” Cậu bé tóc vàng ra vẻ một tiểu đại nhân hỏi thăm, nhưng khuôn mặt còn chưa hết vẻ bụ bẫm trẻ con làm cho lời hỏi thăm nghiêm trang này hiện ra vài phần đáng yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ý cười trên khuôn mặt già nua của ông quản gia càng sâu: “Tôi ngủ rất ngon, còn thiếu gia Anders thì sao?”

“Con cũng rất tốt." Anders trả lời với giọng trẻ con.

Vẻ dáng này làm ông quản gia nhớ đến thời gian gia chủ còn nhỏ. Tuy nhiên, thiếu gia đáng yêu hơn gia chủ nhiều. Có lẽ là vì có một phu nhân không giống với những người trước? Ông hơi không chắc chắn mà nghĩ.

Bữa sáng trong trang viên rất phong phú, được chế biến nghiêm ngặt theo thực đơn dinh dưỡng đã định, ngon miệng và khỏe mạnh đều có. Nhưng Anders quét mắt nhìn phòng ăn, trong đôi mắt xanh biếc như pha lê hiện lên vài phần thất vọng, mái tóc vàng cũng trở nên ảm đạm.

Quản gia vừa nhìn liền hiểu, giải thích: “Phu nhân nửa đêm mới về, bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi. Chờ phu nhân tỉnh dậy rồi, thiếu gia có thể qua đó.” Thấy tiểu chủ nhân vẫn còn ủ rũ, ông hạ giọng bổ sung: “Hôm qua nói chuyện, tôi kể thầy giáo khen thiếu gia có thiên phú rất cao, phu nhân biết xong vui lắm.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Anders làm bộ trấn định, bàn tay nhỏ bụ bẫm cầm lấy chiếc nĩa chuẩn bị dùng bữa: “Vậy sao, con biết rồi ạ.” Cậu luôn ghi nhớ lời cha dạy, phải học cách kiểm soát cảm xúc của mình. Nhưng đôi đồng tử xanh lam đã tan đi làn khói mù lại bộc lộ nội tâm của chủ nhân. Tiểu Kloster vô cùng yêu mẹ. Nghĩ đến lời mẹ khen ngợi, trong lòng liền trào dâng niềm vui sướng vô tận.

Ăn sáng xong cần lên nhà học bài. Là người thừa kế đời tiếp theo của gia tộc Kloster, chương trình học của Anders từ sáng đến tối, học ngôn ngữ các quốc gia, học kinh tế chính trị lễ pháp, học lịch sử gia tộc. Những giáo viên có mặt trong trang viên đều là những nhân vật hàng đầu trong các lĩnh vực. Khi họ bước vào phòng, Anders đã đọc sách trước.

Ánh nắng dịu dàng chiếu khắp phòng. Sợi tóc vàng rực rỡ chói mắt, thêm đôi đồng tử xanh biếc đặc trưng, như thể một tiểu thiên sứ rơi xuống nhân gian. Thầy giáo trong lòng cảm thán sự tự kỷ luật của tiểu tiên sinh Kloster. 

Năm tuổi đã có thể học hành trầm tĩnh, hoặc có thể nói sớm hơn nữa, Anders Kloster đã giống như mỗi người thừa kế trước đây, thể hiện thiên phú hơn người. Không thể không nói, dạy dỗ một học sinh thông minh mang lại thành tựu và sự tự hào rất lớn.

Thầy giáo dạy rất hào hứng. Có thể nói, trong hoạt động dạy học, ông là người truyền thụ kiến thức, đồng thời cũng là người thảo luận bình đẳng. Đối tượng thảo luận – tiểu tiên sinh Kloster, người còn nhỏ tuổi đã có cách lý giải độc đáo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com