Xuyên Nhanh: Lần Nào Cũng Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 1: Đại gia, ta chỉ làm tiểu nhị thôi (1)



7788 ném một quyển sách trúng đầu Tiền Thiển. Cô mở ra xem thì thấy đó là một cuốn tiểu thuyết xuyên không.

Nữ chính Lưu Sương, trước khi xuyên không là một nhân viên văn phòng bình thường. Sau một lần gặp sự cố, cô ấy xuyên về làm con gái của Hộ bộ Thượng thư triều Đại Tần – Bạch Lưu Sương. Nghe thì có vẻ lên hương, dân thường một bước hóa “con ông cháu cha”, cuộc sống nên là cơm bưng nước rót, vinh hoa phú quý… Có điều, cô ấy chỉ là con vợ lẽ.

Ông ngoại của Bạch Lưu Sương chỉ là một chủ bộ ở Quang Lộc Tự, thất phẩm, người thì nhạt nhòa không nổi bật, có mỗi thành tích đáng kể là sinh được cô con gái đẹp như hoa như ngọc. Nhưng xuất thân thấp kém như vậy thì sao có thể bảo vệ nổi một giai nhân khuynh thành?

Khi mẹ của Bạch Lưu Sương vừa tròn mười sáu tuổi, trong một lần đi lễ chùa đã vô tình va phải cha của Bạch Lưu Sương – một người xuất thân từ thế gia vọng tộc. Hôm đó ông ta cho người đến báo với nhà ngoại: “Gửi con gái qua làm thiếp đi.” Nhà ngoại nghèo hèn, không dám phản đối, chỉ biết khóc lóc tiễn con vào phủ họ Bạch bằng một chiếc kiệu nhỏ.

Đến khi Lưu Sương xuyên qua, mẹ của Bạch Lưu Sương đã sớm bị chính thất – một tiểu thư thế gia, con gái của Vũ Định hầu – hành hạ đến chết.

Cha không thương, mẹ mất sớm, mẹ kế lại độc đoán, nhà ngoại thì thế lực yếu, cuộc sống của Bạch Lưu Sương chẳng khác gì tồn tại tạm bợ. Đã đến tuổi cập kê mà chẳng ai thèm ngó ngàng đến chuyện hôn sự. Khi Lưu Sương đến, cô nàng bản gốc đang tuyệt vọng mà nhảy hồ tự vẫn.

Nhưng từ khi Lưu Sương xuyên qua, cuộc đời Bạch Lưu Sương như mở sang trang mới! Giả trai ra ngoài làm ăn, vừa xuất hiện đã thu hút cả một bầy mỹ nam theo đuổi, sau lại lọt vào mắt xanh của Lục hoàng tử triều đình. Trải qua muôn vàn biến cố như chia tay, hàn gắn, nữ phụ phá đám, ghen tuông tranh giành, cuối cùng vẫn thuận lợi cưới được Lục hoàng tử, trở thành Lục vương phi, dù chỉ là con vợ lẽ.

Không thể nào! – Đọc xong phần giới thiệu thế giới, Tiền Thiển chỉ có một suy nghĩ: Một nhân viên văn phòng bình thường mà xuyên không cái là cái gì cũng biết? Làm ăn phát tài, thơ văn cổ cũng thông thạo, thậm chí cả công thức thuốc s.ú.n.g cũng rành – hóa ra là thiên tài toàn năng phiên bản cổ đại!

“Quá thiếu hiểu biết! Cô không biết nam nữ chính đều có hào quang à?” – 7788 khinh bỉ nói, “Nhưng mà, cô yên tâm, mấy cái bản lĩnh đó của nữ chính chẳng liên quan gì đến cô cả. Việc của cô là đi chạy vai phụ thôi.”

“Thế… rốt cuộc tôi vào vai ai?” – Tiền Thiển thắc mắc. Cô lật tới lật lui cuốn sách, thấy nữ phụ nào cũng có nhiều đất diễn, chẳng có ai gọi là vai quần chúng cả.

“Đây này, chính là đoạn này. Câu thoại này rất quan trọng, là bước ngoặt của cả tuyến truyện chính. Nhớ kỹ vào!” – 7788 chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tiền Thiển nhìn vào – đúng là quan trọng thật! Đây là lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau, mức độ then chốt không cần bàn cãi!

Nam chính – Lục hoàng tử Yến Hành vi hành tứ phương, cải trang dân thường, đi ăn ở tửu lâu thì quên mang tiền. Đang ngượng ngùng chưa biết làm sao thì đụng ngay nữ chính Bạch Lưu Sương – lúc ấy cũng đang giả trai đi bàn chuyện làm ăn. Nữ chính ra tay giúp đỡ, hai người vừa gặp đã như quen từ kiếp trước, gian tình... à nhầm, tình cảm bùng cháy!

Tiền Thiển sẽ là người chứng kiến khoảnh khắc “lịch sử” ấy, và còn đảm nhiệm vai trò quan trọng không thể thay thế – tiểu nhị chạy bàn, với hai câu thoại kinh điển:

Câu thứ nhất: “Đại gia, nhìn ngài ăn mặc sang trọng thế này, sao lại ăn quỵt? Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Câu thứ hai: “Muốn quỵt hả? Không dễ vậy đâu!”

Tiền Thiển: Σ(°△°|||)︴ Trời đất, một nhiệm vụ vĩ đại và vinh quang như vậy lại giao cho tôi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chạy bàn giỏi thì cũng có tiền đồ lắm đó nha~” – 7788 an ủi.

“Nếu có tiền đồ vậy, thế cái người ban đầu đáng lẽ chạy bàn đâu rồi? Cái vai này đưa cho NPC nào chẳng được, cớ gì phải là tôi đi?” – Tiền Thiển không tin.

“Thế giới này có độ tự do rất cao. Ngoài những nhân vật quan trọng trong tuyến chính thì đa số NPC đều phát triển theo hướng tự nhiên. Cái người ban đầu lẽ ra là tiểu nhị đó, hắn chạy qua hiệu thuốc học nghề rồi, không làm chạy bàn nữa. Cục Quản lý không thể đảm bảo NPC tiếp theo sẽ nói ra đúng lời thoại cần thiết để thúc đẩy tuyến truyện. Muốn kiếm được một tiểu nhị nào đủ lanh để mắng cả nam chính à? Khó lắm!” – 7788 giải thích.

“Ờ… Thế là tôi chỉ cần chạy bàn một lần, đúng lúc nam nữ chính gặp nhau, nói đúng lời thoại là xong nhiệm vụ?” – Tiền Thiển do dự.

“Chính xác! Rất dễ mà, hoàn toàn không thể thất bại. Chạy bàn một lần có ngay 50 điểm tích lũy, lương cao đó nha!” – 7788 đầy tự tin, “Đi thôi đi thôi, đừng lề mề nữa. Tôi đã chọn sẵn cơ thể thích hợp cho cô rồi. Nhớ khi đến nơi thì tiếp nhận ký ức liền nhé, đừng để lộ tẩy. Có gì thắc mắc cứ gọi tôi, tôi luôn có mặt!”

Nghe đến nước này rồi, Tiền Thiển đành gật đầu trong uể oải. Một trận choáng váng ập đến, cô nàng chính thức đổi bản đồ – bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên trong đời chạy vai phụ.

Trà Đá Dịch Quán

Mở mắt ra, xung quanh tối om. Không rõ mình đang ở đâu. Sờ soạng thử, thấy có chăn – à, chủ cũ cũng đang ngủ, tạm yên tâm. Theo lời 7788 dặn, cô bắt đầu tiếp nhận ký ức.

Một lát sau, Tiền Thiển mở bừng mắt, vẻ mặt ngơ ngác gọi hệ thống:

“7788, có nhầm không vậy? Tôi giống như là… một cô gái quê?”

“Không nhầm, không nhầm. Lúc này cô bé này là lựa chọn phù hợp nhất. Chúng ta không thể tùy tiện chiếm dụng cuộc đời của người ta được. Người trong thế giới phái sinh này đều là sinh mạng thật sự. Trừ khi nhận nhiệm vụ ngược với cốt truyện có trả giá, nếu không thì chỉ có thể chọn mấy thân xác sắp c.h.ế.t hoặc vừa mới c.h.ế.t thôi.”

“Nhưng con bé này trông còn khỏe mạnh, có c.h.ế.t đâu.” – Tiền Thiển vẫn mơ hồ.

“Thật đó Tiền Thiển! Nếu cô không đến thì sáng mai con bé này treo cổ rồi! Tôi đã điều chỉnh lại trục thời gian để cô khỏi bị siết cổ, đau lắm đấy. Hiện giờ chủ thể cũ đã lên đường đi đầu thai rồi.” – 7788 sốt ruột giải thích, hệ thống vĩ đại này sao có thể sai lầm cơ chứ.

“Ra vậy…” – Tiền Thiển lẩm bẩm.

Cô hiện giờ đang nhập vào thân xác của một cô bé mười ba tuổi, họ Trương, đến tên cũng chẳng có, cha mẹ chỉ gọi cô là "Ngũ Nương". Cha cô là một kẻ đọc sách không thành, đến cả đồng sinh cũng không thi đậu, đành phải mở lớp dạy vỡ lòng trong làng để kiếm ít tiền trà nước. Mẹ cô là một phụ nữ nông thôn thật thà, tính cách dịu dàng.

Đừng thấy tên là “Ngũ Nương” mà tưởng có đông anh chị em – thực ra cô là con một. Mẹ cô đã sinh năm lần, nhưng chỉ có mình cô sống sót. Nhà nghèo, nuôi không nổi, trong làng đồn rằng mẹ cô “khắc con”. Nhưng cha cô thì chẳng làm được gì, mọi việc trong nhà đều dựa vào mẹ cô gồng gánh, nên cuộc sống tạm gọi là yên ổn.

Trương Ngũ Nương là một cô thôn nữ bình thường, diện mạo bình thường, tính cách mềm mại, học được vài chữ từ cha – nhưng bảo là có học vấn thì không dám. Nói thẳng ra, ngay cả cha cô cũng chỉ là “mọt sách rởm”.

Dẫu vậy, một cô gái dịu dàng lại biết chữ vẫn là hàng hiếm trong làng, vì thế từ năm mười tuổi, Ngũ Nương đã có người đến hỏi cưới. Năm mười hai tuổi, mẹ cô đã hứa gả cô cho nhà họ Tôn ở làng bên – gọi là nhà giàu nhưng cũng chỉ hơn người ta vài mẫu ruộng, vẫn là dân cày chân đất.