Sau khi đính hôn, cô bé Ngũ Nương với tính cách dịu dàng bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị cho việc xuất giá. Mỗi ngày, ngoài việc giúp mẹ làm việc đồng áng, cô còn ở nhà chăm chỉ thêu thùa, chuẩn bị đồ cưới.
Từ ký ức của Trương Ngũ Nương, Tiền Thiển biết rằng cô bé rất mong chờ cuộc hôn nhân với nhà họ Tôn. Dù sao thì, thiếu nữ nào mà chẳng có mộng xuân. Hơn nữa, điều kiện của nhà họ Tôn cũng không tệ. Người được đính hôn với Ngũ Nương là cậu cả nhà họ Tôn, dáng người cao lớn, trong thôn cũng được xem là một chàng trai tuấn tú hiếm có. Nếu không phải vì Ngũ Nương là con gái của một người có chút học vấn, tính cách lại hiền lành, thì mối hôn sự tốt như vậy e là khó rơi vào tay cô.
Đáng tiếc là, ngày lành của Ngũ Nương chẳng còn bao lâu. Đính hôn chưa đến một năm, cha nàng – Trương thư sinh – lâm bệnh không dậy nổi, kéo dài hai tháng rồi mất, để lại góa phụ và đứa con gái nhỏ. Lần này ông qua đời, tiếng xấu “khắc chồng” của Trương thị lại càng lan rộng.
Nhà họ Tôn vốn thấy việc kết thông gia với một người đọc sách là điều vẻ vang, nhưng không ngờ còn chưa kịp thành thân, Trương thư sinh đã mất. Thêm vào đó, Trương thị mang tiếng khắc chồng, nhà họ Tôn càng thêm chán ghét cuộc hôn nhân này, tranh cãi hồi lâu, cuối cùng quyết định hủy bỏ hôn ước.
Đáng thương cho cô bé Trương Ngũ Nương, chưa kịp nguôi ngoai sau cái c.h.ế.t của cha, thì lại bị từ hôn. Dù là đứa trẻ hiểu chuyện, nàng cũng mới chỉ mười ba tuổi, nhất thời nghĩ quẩn nên đã treo cổ tự vẫn. Thế là Tiền Thiển xuyên tới.
"Gia đình này thật sự đáng thương quá," Tiền Thiển thở dài, "Đúng rồi 7788, sau khi Trương Ngũ Nương chết, mẹ nàng thì sao?"
"Để tôi tra lại một chút," 7788 lật lại hồ sơ: "Trương Ngũ Nương thắt cổ, người trong thôn đồn rằng Trương thị khắc c.h.ế.t cả nhà, chắc chắn bị yêu tà nhập thân, cuối cùng bị dùng hình đánh chết."
"A!! Vậy chẳng phải Trương Ngũ Nương còn gián tiếp hại c.h.ế.t cả mẹ mình?" Tiền Thiển sững sờ há hốc mồm.
"Dù sao bây giờ cô đã thay nàng sống lại, có lẽ nên suy nghĩ chuyện hiếu kính với Trương thị một chút, xem như là cục quản lý bù đắp cho nàng ấy bằng thân thể nữ nhi."
"Nghe cũng có lý. Nhưng khoan đã, 7788, cậu lừa tôi! Tôi đến đây để làm sứ giả chạy tin mà? Sao lại là thân nữ nhi? Trương Ngũ Nương có đáng thương thì cũng là nữ, làm sao mà chạy tin được?" Tiền Thiển bỗng nhiên tỉnh ra.
"Không còn cách nào, quanh kinh thành chỉ có nàng là phù hợp. Ở Giang Nam thì có một người, nhưng đó là nam, hơn nữa lại cách xa núi cao sông dài, cô đến đó ít nhất cũng phải mất nửa năm. Nếu giữa đường cô bị cướp g.i.ế.c thì hai chúng ta cùng chịu xử phạt. Đã tới rồi thì nghĩ cách mà làm đi." 7788 nhún vai.
Đậu má! Gài người rõ ràng! 7788 đúng là không đáng tin chút nào!
"Chửi tôi cũng vô ích, tôi nghe thấy đấy, hai chúng ta đã định sẵn cùng một sợi dây rồi." 7788 khinh thường đáp.
(⊙o⊙) Trời đất, chức năng gì mà cao cấp ghê! Thôi được rồi, không mắng cậu nữa, ai bảo cậu là tiểu đồng bọn của tôi chứ.
"Tiền Thiển, cô nên dậy làm việc rồi. Trương thị hiện đang chịu đả kích vì tang chồng, dạo gần đây đều là Trương Ngũ Nương lo toan mọi việc trong nhà. Cô mau đi nấu cơm sáng đi, tiện thể suy nghĩ xem làm thế nào để nhanh chóng vào kinh thành. Giờ còn cách thời điểm gặp nam nữ chính đúng một năm, trong vòng một năm tới cô nhất định phải tới kinh thành, làm sứ giả tại Trạng Nguyên Lâu." 7788 dặn dò không yên tâm.
Tiền Thiển liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên sắc trời đã hơi hửng sáng. Vì vậy, cô – với vẻ mặt cam chịu như số phận đã an bài – đành phải bò dậy, bắt chước cách mặc quần áo và chải đầu của Trương Ngũ Nương trong ký ức.
Cuối thu, thời tiết đã bắt đầu se lạnh. Tiền Thiển quyết định đi đun chút nước ấm để rửa mặt. Dựa theo ký ức, cô lần mò tới nhà bếp. Nhìn thấy cái bếp đất đỏ được xếp bằng gạch nung thô sơ, Tiền Thiển không khỏi thừa nhận – mình đúng là một người vô dụng.
Hơn ba mươi năm cuộc đời, Tiền Thiển đến cả một cái chén còn chưa từng rửa tử tế, giờ lại phải nhóm lửa nấu nước trên cái bếp đất này, quả thực là nhiệm vụ khó như lên trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“7788… tôi…tôi… không biết nhóm lửa đâu,” Tiền Thiển hơi chột dạ, khẽ gọi hệ thống nhà mình.
“Chậc, tôi đâu có tay đâu mà giúp? Với lại tôi cũng chẳng biết nhóm lửa. Cô tự nghĩ cách đi,” 7788 bất lực nói. “Nhưng chuyện này cũng nhắc nhở cô, sau này đến mỗi thế giới thì nhớ học thêm một ít kỹ năng và kiến thức, lỡ có chuyện gì còn không đến mức bị động quá.”
“Vâng, đại gia ngài nói đúng lắm!” Tiền Thiển nghiêm túc ghi nhớ. “Nhưng vấn đề là bây giờ không biết nhóm lửa thì phải làm sao?”
“Còn làm sao nữa? Cô tự lục lại ký ức của Trương Ngũ Nương mà học theo đi, trông mèo học vẽ hổ một chút, chứ tôi cũng bó tay.”
Thế là Tiền Thiển lục tung nhà bếp cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một khối đá lửa giống như trong ký ức, rồi gom một mớ rơm khô để chuẩn bị nhóm lửa.
Việc Trương Ngũ Nương ngày thường làm trông thì đơn giản, nhưng đến khi thật sự bắt tay vào mới thấy không hề dễ. Tiền Thiển loay hoay cả buổi trời cũng không làm cho mớ rơm cháy lên được.
Trà Đá Dịch Quán
Đúng lúc ấy, phía sau cô vang lên một giọng nói: “Ngũ Nương, con đang làm gì đó?”
Tiền Thiển giật nảy mình, quay đầu lại thì thấy Trương thị – sắc mặt tiều tụy – đang đứng phía sau.
“Mẹ, con định đun chút nước ấm để rửa mặt, nhưng mãi không nhóm được lửa.” Tiền Thiển lúng túng, giấu giấu viên đá lửa trong tay.
“Con bé ngốc này, sao lại đốt lửa trong phòng? Cách xa bếp thế này, nhỡ bị bỏng thì sao? Đưa đây mẹ làm cho.” Trương thị vừa cầm lấy đá lửa, vừa vừa đi tới bên bếp, vừa lầm bầm: “Lại nói, rửa mặt thì cần gì phải đun nước ấm, sắp vào đông rồi, củi gỗ phải biết tiết kiệm. Mẹ đã nói bao lần rồi, con thì…”
Trương thị vốn định tiếp tục dạy bảo con gái không được lãng phí, nhưng vừa quay lại thì thấy Tiền Thiển đứng đó, dáng vẻ có chút bối rối nhéo góc áo, nhớ đến việc con vừa mất cha, hôm qua lại bị từ hôn, bà thở dài một tiếng, lặng lẽ không nói thêm lời nào nữa. Tay chân bà nhanh nhẹn nhóm lửa, đun nước. Tiền Thiển mắt không rời một giây, chăm chú quan sát từng động tác.
Chẳng bao lâu sau, một chậu nước ấm bốc hơi nghi ngút đã được đặt trước mặt nàng. Tiền Thiển nghĩ thầm: “Mẹ vẫn thương mình thật đấy, sau này nhất định phải hiếu thuận với bà.”
Cuộc sống của Tiền Thiển với thân phận thôn nữ bắt đầu từ chậu nước ấm ấy. Trương thị thấy con gái làm gì cũng lóng nga lóng ngóng, nghĩ là do nàng quá buồn vì chuyện bị từ hôn nên tinh thần hoảng loạn, trong lòng lại càng thêm xót xa.
Mà Tiền Thiển thì, sau một buổi sáng nếm đủ khổ từ việc nhà nông đến việc bếp núc, đã không còn để tâm nhiều nữa. Dù sao – cô nghĩ – sau này cũng là người đi làm chân chạy việc ở kinh thành, không biết làm việc nhà nông thì cũng chẳng c.h.ế.t được.
Sau bữa trưa đơn giản gồm nửa cái bánh ngô khô với chút canh, Tiền Thiển lấy cớ đi ra ngoài một vòng. Trương thị vốn không muốn cho Ngũ Nương ra khỏi cửa, sợ con bị người ta xì xầm bàn tán. Trong cái thôn nhỏ này, con gái bị từ hôn thì cũng chẳng khác gì bị chồng bỏ, thanh danh chẳng còn gì để nói. Nhưng Tiền Thiển nhất quyết đòi đi, Trương thị cũng không nỡ ép buộc, chỉ là đứng nhìn theo con với ánh mắt đầy lo lắng.
“7788, cái người mẹ hờ của tôi rốt cuộc nghĩ gì vậy?” Tiền Thiển bị ánh mắt ấy nhìn tới mức thấy ngượng ngùng.
“Đoán chừng bà tưởng cô bị đả kích mà phát điên, ra ngoài là để tìm người chửi cho thêm vui,” 7788 cười như đang xem trò vui.
“Vô nghĩa! Không ra ngoài thì làm sao tìm cớ để đến kinh thành được chứ!”
*Vì Tiền Thiển trong cơ thể Ngũ Nương thời cổ đại/phong kiến, nên nhiều chỗ Trà Đá sẽ gọi/xưng hô là “nàng” nhe 💓