Xuyên Nhanh: Lần Nào Cũng Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 13: Đại gia, ta chỉ là tiểu nhị thôi (13)



Tiền Thiển biết, trong mắt Vương Thuận, mình hẳn là loại người không biết lượng sức. Thật ra bản thân cô cũng cảm thấy yêu cầu mình đưa ra hơi quá đáng, nhưng không còn cách nào khác, cô vẫn phải lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Vương Thuận:

"Tiểu Thuận ca, đệ biết huynh thấy đệ hơi không biết điều, nhưng đệ thực sự rất muốn mẫu thân đỡ vất vả hơn. Mẫu thân ở nhà lúc nào cũng làm lụng, đến lúc bệnh cũng phải cắn răng xuống ruộng. Đệ..."

Tiền Thiển nói tới đây có chút nghẹn ngào. Những điều cô nói đều là thật, trong ký ức của Trương Ngũ Nương, mẹ nàng vì cái nhà nhỏ này mà vắt kiệt sức lực. Chỉ nói riêng chuyện hai vợ chồng Trương thư sinh tích cóp được sính lễ hai lượng bạc cho Trương Ngũ Nương, đó đã không phải là điều nông phụ bình thường làm được rồi.

Vương Thuận nghe xong thì trên mặt cũng hiện chút không đành lòng, nhưng vẫn không đồng ý ngay:

"Những gì đệ nói huynh hiểu cả. Nhưng đệ có biết, chỗ như Trạng Nguyên Lầu đâu phải cứ nói vào là vào. Làm ở đó đâu chỉ yêu cầu gia cảnh trong sạch, thân thể khỏe mạnh, chịu khó làm việc. Yêu cầu thì nhiều lắm! Đệ nói đệ làm được, nhưng ai tin? Ai chẳng biết nói miệng!"

"Đệ hiểu," Tiền Thiển gật đầu, "nơi có lương cao hơn người ta một phần thì đương nhiên yêu cầu cao, đệ thật sự chịu khổ được. Hơn nữa... đúng rồi, tiểu Thuận ca, đệ biết chữ, có tác dụng gì không?"

"Hả? Đệ biết chữ á? Sao huynh không nhìn ra ta!" Vương Thuận vừa nói vừa đi vòng quanh Tiền Thiển một vòng, đánh giá từ trên xuống dưới.

"Đệ thực sự biết chữ!" Tiền Thiển vỗ n.g.ự.c cam đoan:

Trà Đá Dịch Quán

"Phụ thân đệ lúc còn sống là thầy đồ trong làng, mấy làng quanh đây chỉ có cha đệ là thầy giáo, đệ theo cha học chữ từ nhỏ. Nhưng cha đệ bệnh mất không lâu trước đây nên không ai dạy nữa, tuy không viết đẹp nhưng chữ thì gần như nhận hết rồi."

Câu này là thật, chữ phồn thể cô đều nhận ra cả, chỉ là viết thì... quả thực không thạo, nhiều chữ còn không viết được.

"Lợi hại thật, biết viết luôn à? Biết chữ là đã ghê gớm rồi!" Vương Thuận trên mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, lại quay thêm một vòng quanh cô.

"Phải rồi, biết chữ thì có biết tính sổ sách không?"

"Đệ chưa từng quản sổ sách, nhà nghèo lấy gì mà ghi, nhưng đệ biết tính." Tiền Thiển gật đầu thầm nghĩ, dù không biết bàn tính, nhưng được giáo dục hiện đại, cộng trừ nhân chia dễ như ăn kẹo, sổ sách nào cần đến vi phân tích phân đâu.

"Á? Biết tính luôn á, vậy sao đệ lại khăng khăng đòi vào Trạng Nguyên Lầu?!" Vương Thuận tỏ vẻ không hiểu:

"Đệ tìm tiệm cầm đồ học nghề chẳng phải tốt sao? Học việc thì bao ăn ở, lại biết chữ, biết tính toán, theo sư phụ vài năm, sau này biết đâu đệ còn được làm chưởng quầy, thế thì đệ có tiền đồ to lắm đó."

"Nhưng đệ không chờ được..." Tiền Thiển nói với vẻ u sầu:

"Đệ sợ khi đệ còn chưa có tiền đồ thì mẫu thân đã kiệt sức mất rồi. Làm học việc không có tiền tháng."

"Ờ thì đúng." Vương Thuận gật gù đồng tình:

"Nhưng đệ có thể về nhà bàn lại với mẫu thân đệ xem, có khi Trương thẩm cũng không phản đối đệ học nghề."

"Nương lúc nào cũng nghĩ cho đệ, đệ không muốn thế nữa." Tiền Thiển lắc đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đệ muốn vào Trạng Nguyên Lầu cũng vì nghe người ta nói ở đó thường có đồ được thưởng, mấy món quý khách gọi mà không ăn, có khi thưởng cho tiểu nhị, nghe nói còn được mang về nhà, đệ muốn mẫu thân nếm thử đồ ăn của người có tiền một lần..."

Câu này Tiền Thiển nói ra thì có chút chột dạ, vì cái tin đó cô nghe được từ ông lão bán kẹo hồ lô trước cổng Trạng Nguyên Lầu, thật giả không rõ.

Không ngờ Vương Thuận lại gật đầu:

"Thật có chuyện đó đấy, nhưng mà... tiểu Ngũ tử, đệ nghĩ kỹ chưa?! Ta nói trước nhé, nơi đó người ra vào đều là đại gia không thể đắc tội, hầu hạ tốt thì được thưởng, nhưng hầu không khéo thì đúng là mất mạng đó!!"

Tiền Thiển nghe thấy giọng điệu này, biết Vương Thuận đã có ý giúp, liền gật đầu lia lịa:

"Tiểu Thuận ca, đệ nghĩ kỹ rồi, đệ nhất định phải cố gắng kiếm tiền để mẫu thân đệ sống tốt hơn."

"Đệ... haizz!!" Vương Thuận nhìn bộ dạng quyết tâm của cô, cuối cùng không nỡ nói lời từ chối, chỉ lắc đầu than:

"Thôi được rồi, ông cụ Đổng có cháu trai làm ở Trạng Nguyên Lầu, huynh sẽ hỏi giúp đệ. Nhưng huynh nói trước, chỉ là hỏi giúp thôi, có được hay không thì không dám chắc. Trạng Nguyên Lầu lương cao, nếu thật có tuyển người thì kiểu gì cũng có khối kẻ tranh giành."

Tiền Thiển nghe xong nhẹ cả người, cười tươi rói cảm ơn Vương Thuận. Dù sao cũng phải thử đã, không được thì nghĩ cách khác.

Vương Thuận phất tay:

"Được rồi, đừng vội cảm ơn, chưa chắc đã được đâu." Dứt lời, cậu ta xoay người về khách điếm Nhạc Lai, vừa đi vừa lẩm bẩm:

"Hôm nay ăn cái bánh thật lỗ quá đi!!"

Tiền Thiển nghe thấy cậu ta lèm bèm cũng mặc kệ, cười hí hửng chạy về nhà. Cô biết, Vương Thuận tuy khôn lỏi nhưng đã hứa thì chắc chắn sẽ giúp, không nói suông bao giờ. Còn việc có thành hay không thì phải đợi xem…

Về đến nhà, Trương thị đã về, đang ngồi trong sân bận rộn, bên cạnh là một đống quần áo rách. Bà nhờ Lý đại nương tìm được công việc vá quần áo thuê, tiền không nhiều mà lại cực nhọc, còn bị hạn chế thời gian. Thấy Tiền Thiển về, bà ngẩng đầu, ngập ngừng nói với giọng áy náy:

"Ngũ nương, hôm nay nương chắc không rảnh nấu cơm cho con rồi. Hay là con cầm vài đồng ra phố mua cái bánh ăn nhé."

"Nương, lúc nãy con với tiểu Thuận ca cùng ăn bánh rồi, con không đói đâu, tiểu Thuận ca còn cho con một nắm lạc luộc nữa." Tiền Thiển vốn định nói sẽ nấu cơm, nhưng nghĩ đến chuyện vừa mới xuyên đến đây vài ngày thì theo mẹ vào thành, chưa có cơ hội luyện tay nghề nấu bếp.

Lúc mới vào thành, có nhà ở tạm coi là ổn định, cô từng nghĩ sẽ dựa theo ký ức của Trương Ngũ Nương để luyện tập nấu nướng, ít ra coi như học được nghề. Nhưng lại phát hiện củi và nước trong thành đều phải mua, mấy ngày nay toàn là Trương thị nấu nướng, vì tiết kiệm tài nguyên nên không cho cô đụng vào bếp.

Trương thị nghe con gái nói đã ăn rồi thì gật đầu, lại cúi xuống tiếp tục khâu vá. Tiền Thiển chờ một lát không thấy bà nói gì nữa, bèn hỏi có cần cô nấu chút gì cho bà ăn không.

Trương thị lắc đầu:

"Nương không đói. Con ăn rồi thì đừng đốt bếp, tiết kiệm củi. Bỏ một bữa không sao, hơn nữa nương đang bận, tranh thủ trời còn sáng phải làm được thêm mấy món nữa."

Tiền Thiển thở dài, đây chính là một bất tiện khác khi sống ở nhà nghèo thời cổ đại — trời tối đến mức không nổi lửa thì đến đèn còn không đốt nổi. Khó trách người xưa lại có câu "mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ" — mặt trời vừa khuất núi, tối om không thấy gì, chỉ còn cách lên giường ngủ thôi.