Xuyên Nhanh: Lần Nào Cũng Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 12: Đại gia, ta chỉ là tiểu nhị thôi (12)



Với những thông tin thu thập được cho đến hiện tại, Tiền Thiển suy đi tính lại, cảm thấy nếu giờ mà trực tiếp chạy đến Trạng Nguyên Lâu xin việc, thì tám phần là bị đá văng ra ngoài. Giờ cô chẳng có kỹ năng chuyên môn, cũng chẳng có kinh nghiệm làm việc, lại càng không có quan hệ hay mối quen biết, Trạng Nguyên Lâu mà tuyển cô mới là gặp quỷ!

Tương lai u ám quá mức, Tiền Thiển sầu đến bạc cả tóc, không nhịn được lại oán trách 7788:

"Cậu nói thử xem, sao lại tìm cho tôi một chỗ sang chảnh đến thế để làm tiểu nhị chứ! Giờ thì sao đây, ngay cả cửa Trạng Nguyên Lâu tôi còn không sờ nổi!"

7788 cảm thấy mình thật oan:

"Tiền Chuỗi Tiền, chuyện này không thể trách tôi được, địa điểm là do nam nữ chính chọn đó! Cô nghĩ xem, một người là hoàng tử đương triều, một người là con gái thứ nhà Thượng thư, hai người họ có thể đi ăn ở quán nhỏ sao?"

"Xời~ Dù gì cũng là tại cậu, thân xác là do cậu chọn, lại chọn trúng một cô thôn nữ!! Nếu lúc rớt xuống tôi đã ở ngay trong kinh thành, biết đâu giờ tôi đã được cầm khay phục vụ rồi!!" – Tiền Thiển bắt đầu giở trò ngang ngược với 7788.

Tội nghiệp 7788 bị ép đến không còn cách nào khác, đành cúi đầu nhận sai:

"Được rồi được rồi, bà cô à, cô nói sao cũng được! Nhưng dù sao làm tiểu nhị là nhiệm vụ bắt buộc, nếu thất bại từ cái đầu tiên thì cả hai ta đều toi. Cô mau nghĩ cách khác đi!"

"Phạt là kiểu gì? Trừ lương à? Tôi hiện đang có không một điểm tích lũy, đơn vị còn có thể trừ âm sao?" – Tiền Thiển bắt đầu kiểu “bình nứt rồi thì cho vỡ luôn". Trước mắt phải hỏi mức hình phạt cái đã, coi có chịu được không rồi tính tiếp.

"Đừng có mơ! Làm gì dễ thế! Không có điểm thì chắc chắn phải đi Thế giới trừng phạt làm lao động nghĩa vụ!!" – 7788 vội vàng dạy dỗ Tiền Thiển, hòng uốn nắn lại thái độ làm việc tiêu cực của cô nàng.

"Hả? Còn có cả Thế giới trừng phạt nữa sao!!" – Tiền Thiển vừa sợ vừa tò mò.

"Đương nhiên rồi, không thì người chểnh mảng làm việc sẽ đầy rẫy. Ai từng bị đưa đến Thế giới trừng phạt rồi cũng đều nói: cả đời này không muốn trải qua lần thứ hai. Cho nên cô vẫn nên ngoan ngoãn làm việc, tích điểm chăm chỉ đi. Sau khi làm xong nhiệm vụ có lương, cũng đừng tiêu hết sạch. Phải tích cóp để dành chút vốn phòng thân. Một lần miễn trừ Thế giới trừng phạt cấp thấp cũng tốn những 200 điểm đó!" – 7788 tận tình khuyên nhủ.

Trà Đá Dịch Quán

"Được rồi! Tôi sẽ chăm chỉ làm việc!" – Tiền Thiển lập tức xuống nước, bắt đầu vắt óc nghĩ cách làm sao để được vào Trạng Nguyên Lâu bưng khay đội dĩa.

"7788, còn bao lâu nữa đến thời điểm bắt đầu cốt truyện? Tôi hiện giờ không có kinh nghiệm gì, hay là đi làm tiểu nhị ở quán khác trước để tích lũy lý lịch làm việc đi?" – Tiền Thiển bắt đầu bàn kế với hệ thống nhà mình.

"Tôi thấy không ổn. Bây giờ còn 11 tháng nữa mới đến thời điểm bắt đầu cốt truyện. Cô mà đi làm tiểu nhị ở đâu đó rồi nửa năm sau lại nghỉ, Trạng Nguyên Lâu càng không thèm tuyển cô đâu." – 7788 phân tích rõ ràng.

"Cậu nói vậy làm tôi càng tuyệt vọng hơn…" – Tiền Thiển lại càng buồn bã, 7788 cũng chẳng biết an ủi sao cho ổn.

Đã không thể tích lũy kinh nghiệm thì chỉ còn cách tìm cửa sau thôi. Nếu có người giới thiệu, xác suất được nhận việc cũng sẽ cao hơn một chút.

Vậy là cô quyết đoán đi tìm vị tiểu nhị đẳng cấp – Vương Thuận! Xem thử Vương Thuận có thể giúp cô đi cửa sau để vào Trạng Nguyên Lâu bưng khay hay không. Nghĩ đến mối quan hệ rộng của Vương Thuận, biết đâu anh ta quen mấy người làm trong Trạng Nguyên Lâu thật thì sao.

Rời khỏi phố Chu Tước, Tiền Thiển lập tức chạy đến Duyệt Lai khách điếm. Quả nhiên Vương Thuận lại đang đứng ngoài cửa nghênh đón khách. Tiền Thiển nghĩ: chắc vì anh ta trông vui vẻ dễ gần, nên chưởng quầy mới bắt anh ta ra đứng cổng làm thần giữ cửa suốt.

Thấy Tiền Thiển từ xa đi tới, Vương Thuận đã cười hì hì vẫy tay:

"Tiểu Ngũ tử, hôm nay Trương thẩm chịu để ngươi ra ngoài rồi hả?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vâng, Tiểu Thuận ca, nương ta đi đến chỗ Lý đại nương xem có việc may vá gì nhận được không." – Tiền Thiển nhanh chân chạy lại, rút từ trong người ra một cái bánh nướng đưa cho cậu ta. Trước khi ra ngoài, Trương thị có cho cô mấy đồng, bảo đi mua kẹo hồ lô ăn – là lời hứa từ hồi chưa vào thành. Nhưng cô cầm tiền lại đi mua hai cái bánh nướng, định lấy lòng Vương Thuận. Dù gì hiện giờ cô cũng nghèo rớt mồng tơi, chỉ đãi nổi bánh nướng, mong là cậu ta không chê.

Vương Thuận quả nhiên không chê, còn nói một câu “đợi tí nhé” rồi chạy vào trong báo với chưởng quầy, sau đó đổi người khác ra đứng gác, còn bản thân thì kéo Tiền Thiển ra một góc, từ tay áo lấy ra mấy hạt lạc luộc mặn, nói là từ bếp lén lấy ra. Hai người đứng ven đường, vừa gặm bánh vừa ăn lạc, vừa tám chuyện.

"Tiểu Ngũ tử, ngươi tìm ta chắc là có việc gì chứ?" – còn chưa để Tiền Thiển mở miệng, Vương Thuận – người tinh ý – đã lên tiếng trước.

"Vâng, Tiểu Thuận ca!" – Tiền Thiển không làm màu, lập tức gật đầu: "Nương ta ra ngoài tìm việc rồi, ta nghĩ một mình bà nuôi ta thực sự rất vất vả. Ta cũng lớn rồi, muốn ra ngoài tìm chút việc làm."

"Bà ấy chịu đồng ý sao?" – Vương Thuận hỏi: "Nhìn bà ấy không giống kiểu dễ cho con ra ngoài làm việc."

"Ban đầu thì không chịu đâu, nhưng ta nói mãi, cuối cùng bà cũng gật đầu. Bà ấy cũng biết một mình làm lụng rất khó sống nổi."

"Ngươi bao nhiêu rồi? Mười? Mười một?" – Vương Thuận liếc nhìn vóc dáng nhỏ bé của Tiền Thiển. Cái thân xác này vốn là kiểu thiếu nữ nhỏ nhắn, lại đóng giả nam, càng thêm gầy gò.

"Ta mười ba rồi! Chỉ là lớn chậm thôi, sẽ cao lên nhanh thôi mà." – Tiền Thiển bắt đầu c.h.é.m gió, dù cao hay không là chuyện sau này, giờ tuyệt đối không thể để chiều cao ảnh hưởng đến việc tìm việc được.

Vương Thuận gật đầu: "Mười ba rồi à, vậy thì cũng ra ngoài làm được rồi. Ngươi biết làm gì? Muốn tìm việc kiểu gì?"

Tiền Thiển giả vờ cúi đầu u sầu: "Ta muốn tìm việc nào lương cao một chút, nương ta khổ quá rồi, ta sợ bà kiệt sức mất."

Vương Thuận trừng mắt nhìn cô:

"Tiểu Ngũ tử, đừng trách ca ca nói thẳng, ai mà chẳng muốn tìm việc lương cao, nhưng ngươi cũng phải làm nổi mới được chứ!"

Tiền Thiển ra vẻ đau lòng:

"Tiểu Thuận ca, ta biết huynh là lo cho ta. Huynh nói đúng, ta biết mà. Trước khi tới đây ta cũng đã đi một vòng hỏi thử, nghe nói làm bốc vác ở bến tàu lương cao nhất, nhưng ta biết rõ, người ta chẳng đời nào thuê ta."

Vương Thuận vỗ đùi cái đét:

"Đúng rồi! Chính là đạo lý đó! Nhóc con ngươi cũng là người hiểu chuyện đấy chứ!"

Tiền Thiển chẳng buồn đáp, tiếp tục nói:

"Ta biết việc lương cao thì khó xin. Hôm nay ta có nghe người ta nói, Trạng Nguyên Lâu ở kinh thành lương cao hơn các tửu lâu khác một thành, chỉ là yêu cầu cao hơn. Thế nên ta mới đến hỏi Tiểu Thuận ca, xem có cửa nào giới thiệu giúp ta vào đó làm không."

Đương nhiên là Tiền Thiển bịa ra rồi, cô còn chẳng biết Trạng Nguyên Lâu có tuyển người hay không nữa kia!

Vương Thuận nghe xong thì há hốc miệng:

"Cái gì??!! Trạng Nguyên Lâu?? Ngươi đúng là dám nghĩ thật! Ngươi có biết Trạng Nguyên Lâu là nơi nào không? Ca ca đây còn chưa từng mơ tới chuyện lên đó chạy bàn, vậy mà ngươi mới tới kinh thành được mấy ngày, đã nhắm thẳng vào đó rồi!!"