[Tôi vẫn hy vọng là chúng có thể ổn định, dạo này tiểu đội cứ quanh quẩn trong lãnh địa của đàn Đập Nước, không biết là có ý gì. Đập Nước giờ ngoài hai anh em Linde già ra thì toàn mấy đứa mới lớn, nếu Mahti cố thì cũng có thể thắng được.”
[Đập Nước có năm con sư tử cái, không thể nhận thêm bốn con nữa đâu. Có đánh hay không cũng chẳng sao, tôi chỉ mong mấy con cái đều bình an trở về, theo Mahti hói không có kết cục tốt đẹp đâu.]
Bình luận cuối cùng này nhận được rất nhiều sự đồng tình.
Lịch sử từng ghi nhận nhiều trường hợp sư tử cái bỏ đàn theo sư tử đực đi lang bạt.
Nếu là các bà mẹ dẫn theo con nhỏ, với tuổi tác cộng thêm áp lực nuôi dưỡng, rất hiếm con có thể quay về với đàn trong tình trạng nguyên vẹn. Nếu là anh chị em cùng thế hệ thì vẫn có cơ hội được chấp nhận lại sau khi trưởng thành.
Những con sư tử cái quay về được là những con may mắn, còn những con cứ đi theo các anh em bán trưởng thành thì hiếm khi có kết cục tốt.
Khi còn là bán trưởng thành, chúng phải đối mặt với muôn vàn nguy hiểm trong cuộc sống lang thang.
Khi trưởng thành, nếu giành được đàn sư tử, lại phải đối mặt với hiểm họa đến từ các sư tử cái bản địa.
Trừ khi có sư tử đực chủ đàn hoặc thủ lĩnh sư tử cái kiên quyết giữ lại, phần lớn các đàn sư tử đều không muốn tiếp nhận thành viên mới.
Dù tạm thời được ở gần, nhưng cũng có thể bị đuổi đi hoặc bị đánh hội đồng vào mùa khô.
Con người còn nghĩ được đến những điều này, An Lan dĩ nhiên cũng đã nghĩ đến.
Thứ nhất là Mahti chưa chắc đã thật sự nhắm vào Đập Nước.
Thứ hai là tương lai của hai anh em kia vẫn còn mù mờ.
Thứ ba là sư tử mẹ bị thương nặng, trước mắt cô có thể làm được chỉ là thắt chặt mối quan hệ với các chị em khác.
Niota và Suli đều là những sư tử cái bán trưởng thành rất khỏe mạnh, ba chị em nương tựa nhau chắc chắn sẽ tốt hơn là tách ra đơn độc.
Từ biểu hiện gần đây của chúng, có thể thấy chúng cũng nghĩ như vậy.
Chỉ còn một vấn đề duy nhất.
Nếu thật sự có chuyện không may xảy ra với mẹ, thì ai sẽ là thủ lĩnh tương lai của tiểu đội này?
Thủ lĩnh là trung tâm của cả bầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bất cứ loài động vật nào sống thành bầy và có tính xã hội, gần như đều sẽ tự nhiên hình thành hệ thống phân cấp, chỉ khác nhau ở việc đó là xã hội mẫu hệ hay phụ hệ, và liệu quy tắc có được thực thi nghiêm ngặt hay không.
Trong một hệ thống phân cấp chặt chẽ, cả bầy sẽ được chia thành nhiều tầng lớp. Con ở vị trí cao hơn có thể yêu cầu con dưới thể hiện sự thần phục bất cứ lúc nào.
Ví dụ như linh cẩu đốm.
Khi một con linh cẩu đốm cấp cao yêu cầu con cấp thấp phục tùng, con dưới bắt buộc phải lập tức dừng mọi hành động đang làm, nhấc chân sau lên, thậm chí phải để lộ vùng kín của mình.
Nếu không làm điều đó ngay lập tức?
Xin lỗi, rắc rối đến ngay, bị đánh một trận đã là còn nhẹ.
Trong hệ thống như vậy, linh cẩu con cũng chẳng thoát được. Để duy trì quyền uy, đôi khi những cá thể cấp cao sẵn sàng g.i.ế.c c.h.ế.t con non của thành viên cấp thấp.
Trong khi đó, con của linh cẩu cái đầu đàn, đặc biệt là con cái ngay từ khi chào đời đã được xem là thành viên hoàng tộc. Chúng được chăm sóc tốt nhất, ăn nhiều nhất, và có khả năng cao nhất kế thừa quyền lực từ mẹ.
Tàn nhẫn, nhưng vô cùng hiệu quả.
Hệ thống phân cấp đảm bảo mệnh lệnh được thi hành tuyệt đối. Dưới sự dẫn dắt của con cái đầu đàn, tỉ lệ săn mồi thành công của linh cẩu đốm vượt xa cả sư tử.
Ngoài hai loài này, các loài ăn cỏ như voi, ngựa vằn, trâu rừng, linh dương đều sống theo bầy.
Trong khi đó, các loài săn mồi như báo săn những năm gần đây cũng bắt đầu hình thành nhóm nhỏ để tồn tại. Ngay cả chó rừng vốn nổi tiếng sống theo cặp và có tính gắn bó gia đình cũng đã nhiều lần bị bắt gặp hoạt động theo nhóm.
Tự nhiên mà nói, bất kỳ nhóm nào cũng đều có thủ lĩnh của riêng mình.
Sống trên thảo nguyên châu Phi nhiều lúc chỉ là sự đối đầu giữa những bầy đàn, xem bên nào đông hơn, mạnh hơn, và đặc biệt là thủ lĩnh bên nào thông minh hơn.
Thủ lĩnh phải đưa ra quyết định, phải lãnh đạo chiến đấu, phải gánh cả bầy trên vai, và đồng thời cũng được hưởng những đãi ngộ tốt nhất.
An Lan tất nhiên muốn trở thành thủ lĩnh.
Những ngày sau đó, cô dành thời gian xây dựng tình cảm và phối hợp đi săn, vừa phát triển bản thân, vừa chăm sóc mẹ.
Ban đầu, sư tử mẹ vẫn còn đủ sức giành đồ ăn, nhưng càng về sau chỉ có thể nằm chờ bầy sư tử chia phần. Cái chân bị thương bắt đầu nhiễm trùng, bốc mùi lạ, chỉ cần động nhẹ thôi đã đau đến rùng mình.
Với sư tử lang thang, bị bỏ lại đồng nghĩa với nguy hiểm, thậm chí là cái chết. Nhưng cho đến khi đổ gục xuống đất, sư tử mẹ vẫn chưa từng bị bỏ rơi, vì An Lan không thể làm ngơ trước những tiếng gọi đau đớn đó.