Xuyên Nhanh: Sinh Tồn Trong Thế Giới Động Vật

Chương 18: Sư Tử Cái Đầu Đàn



Từ khi bước chân vào thế giới này, người luôn bên cạnh cô là mẹ, người luôn bảo vệ cô cũng là mẹ.

Sư tử có tình cảm, con người lại càng có tình cảm.

Chỉ cần còn một tia hy vọng, cô không muốn để sư tử mẹ c.h.ế.t đi trong sự cô độc bị bỏ lại.

An Lan không phải là người duy nhất không nỡ rời đi.

Ít nhất thì Tai Đen và Đuôi Cụt cũng không hề có ý định bỏ đi. Mahti cũng không ngăn cản họ đem đồ ăn đến cho thành viên bị mất khả năng di chuyển. Nhưng dù ngày ngày dâng mồi, lau rửa vết thương, cơn đau vẫn khiến sư tử mẹ gầy rộc đi.

Lý trí là một chuyện, cảm xúc lại là chuyện khác. Cảm giác sa sút quá đỗi mạnh mẽ khiến An Lan gần như không còn nghĩ được gì đến tương lai nữa.

Nhưng cô càng không muốn nghĩ tới thì mọi việc lại bất ngờ có chuyển biến.

Đó là ngày thứ mười hai kể từ khi sư tử mẹ bị thương.

Bầy sư tử đang tạm nghỉ trên một gò đất nằm sát rìa lãnh thổ Đập Nước, xé xác một con linh dương Impala săn được từ hôm trước. Khi Niota và Suli đang tranh giành miếng thịt cuối cùng, tiếng xe vang lên từ phía xa.

An Lan đang nằm bên cạnh mẹ thì bất ngờ ngồi bật dậy, vểnh tai lên.

Âm thanh này rất lạ.

Cô nhận ra được tiếng động cơ của ba chiếc xe của nhà sản xuất, cũng quen thuộc với hầu hết tiếng xe của các hướng dẫn viên trong trại, nhưng tiếng động cơ này thì cô chưa từng nghe qua.

Nếu nói có điều gì khiến người ta bất an hơn cả một chiếc xe lạ, thì đó chính là mùi thuốc cô vừa ngửi thấy.

Súng gây mê?

An Lan như bị rắn cắn vào chân, bật dậy đi tới đi lui đầy cảnh giác. Cô chăm chú nhìn về phía phát ra âm thanh cho đến khi chiếc xe hoàn toàn hiện ra trong tầm mắt.

Đó là một chiếc bán tải màu tối, trên xe có tám người, trong đó có một hướng dẫn viên mang súng, một người là Samantha mà cô rất quen thuộc, còn sáu người còn lại thì cô chưa từng gặp. Họ mặc đồng phục giống nhau, trên mũ in dấu hiệu tròn giống hệt với logo trên thân xe.

Là đội cứu hộ!

An Lan thở phào nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảnh giác trong cô dần tan biến, thay vào đó là cảm giác may mắn. May mà không phải kẻ săn trộm, và càng may mắn hơn khi đàn sư tử Bờ Tây đang sống trong một khu bảo tồn có hệ thống cứu trợ động vật hoang dã.

Đúng vậy, không phải khu bảo tồn nào cũng sẵn lòng cứu giúp động vật hoang dã. Số phận của sư tử ở Nam Phi và Đông Phi khác nhau một trời một vực.

Vườn quốc gia Kruger và khu bảo tồn tư nhân Sabi Sand ở Nam Phi đều nổi tiếng toàn thế giới vì có nhiều sư tử, nhưng Kruger lại theo đuổi chính sách không can thiệp, còn Sabi Sand thì thi thoảng có cứu trợ, nhưng cực kỳ hạn chế.

Trước đây từng có vụ xử lý sai, khiến một con sư tử chưa bị thương chí mạng bị tiêm thuốc trợ tử oan uổng.

So với Nam Phi, Đông Phi có chính sách cứu trợ tốt hơn nhiều. Các vườn quốc gia như Maasai Mara, Serengeti hay Tsavo đều sẽ cứu chữa cho sư tử bị thương, dù là do con người hay nguyên nhân khác.

Có người đoán đó là vì nhiều quốc gia Đông Phi coi du lịch là ngành kinh tế chủ lực, không thể để mất những ngôi sao sư tử nổi tiếng. Cũng có người nói kinh tế họ mạnh hơn, không nghèo như Nam Phi.

Dù lý do là gì thì Đông Phi đúng là cứu tất cả, trước kia còn tốn công tốn sức kéo một con voi châu Phi ra khỏi vũng bùn.

Nam Phi bỏ mặc, Đông Phi lại can thiệp quá mức. Rất khó để nói bên nào tốt hơn, vì mỗi nơi đều có những vấn đề riêng phải đối mặt.

Ở Nam Phi là bẫy săn trộm, còn ở Đông Phi là xung đột giữa người và sư tử, vì nhiều mục dân vẫn thả gia súc ở khu vực hoạt động truyền thống của sư tử, khiến sư tử thường xuyên xâm nhập vào làng. Cuối cùng, hầu hết các con sư tử đực trong liên minh Notch đều đã c.h.ế.t dưới tay người dân.

Nhưng hôm nay sẽ không có con sư tử nào phải chết.

Một nòng s.ú.n.g đen ngòm thò ra từ cửa sổ xe, kèm theo tiếng “phụt” khẽ vang lên, một mũi phi tiêu gây mê màu đỏ xuyên qua không khí, ghim chặt vào hông sư tử mẹ. Bị kích thích, nó gầm lên một tiếng, bốn chân đồng loạt cào cấu mặt đất.

Những con sư tử bán trưởng thành lập tức xúm lại bao quanh.

Chúng không rời đi cho đến khi sư tử mẹ hoàn toàn bất động. Bác sĩ thú y phải vung dụng cụ, bấm còi inh ỏi để mở lối đi.

Ngay lúc đó, Mahti luôn đứng ở phía sau cất tiếng gầm.

Tiếng gầm rất nhẹ, rất vội, từng tiếng liền mạch nối tiếp nhau, nhưng tất cả những con sư tử đều nghe thấy.

Là cha của đàn, Mahti đang ra lệnh cho con cái dạt ra. Nó nhận ra những sinh vật đi thẳng và mặc đồ tối màu kia là người đặc biệt.

Đám sư tử bán trưởng thành tuy miễn cưỡng nhưng vẫn lùi lại. Khi khoảng cách được kéo giãn, hướng dẫn viên là người bước xuống đầu tiên, tiếp đến là bác sĩ thú y và tình nguyện viên xách theo đủ loại hộp lớn nhỏ, cuối cùng là Samantha với chiếc máy quay trên vai.